Truyện Sex Những mảnh ký ức

Phần 11

Thời gian đi học lớp 13, ngoại trừ những thành phần đi học lại cho có lệ, đến lớp chỉ ngồi nghịch hoặc phá quấy, còn ai học thì cắm đầu vào học. Và thường những người chú tâm vào học thì luôn trong người có cảm giác kìm nén như một quả bom chỉ chờ phát nổ, nếu ai trong tình huống như vậy thì rất dễ cáu gắt, nổi nóng vì luôn phải chịu kìm nén.

Tôi cũng vậy, mặc dù ngoài đời tôi tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng trong người tôi lúc nào như có một ngọn lửa, cộng với sự nhẫn nhịn chỉ chờ thời gian bùng phát. Trong lớp học tôi thường im lặng, ngồi một mình, cắm cúi hoặc ghi chép, hoặc giải một bài tập gì đấy, chỉ khi nào ra chơi thì mới có được chút thời gian thoải mái.

Bàn cuối cùng, ngay ở sau bàn tôi là một đám đi học chỉ để giết thời gian, cả tiết học bọn đấy chỉ vò giấy ném con gái, ngồi chơi caro, nói chuyện, và chửi tục trong lớp, đôi khi chúng còn mang cả điếu cày vào lớp. Có những lúc cả lớp đang học thì chúng rít thuốc lào rồi cười khoái trá, giáo viên cũng biết nhưng chỉ nhắc nhở qua loa vì chúng không chịu sự quản lí của ai hết, cũng không đuổi học được vì bọn chúng đã đóng tiền, mà làm căng còn sợ chúng trả thù ở ngoài đường.

Tôi luôn có ác cảm với những người như vậy, nhưng thân lạ nước lạ cái, không quen biết ai trong lớp nên tôi cũng như mọi người, lờ đi xem như không quan tâm đến bọn đấy. Có một lần, khi ấy tôi đang bù đầu làm một bài về tích phân, đang làm khá nhiều cách mà vẫn không ra kết quả, tôi tức tối đâm cả cái bút vào tờ giấy thì có tờ giấy đã bị vo tròn ném bộp vào đầu.

Tôi quay lại thì thấy mấy đứa ở bàn sau cười hô hố ra vẻ khoái chí, tôi chỉ gườm gườm chúng rồi lại quay lên tiếp tục giải bài toán. Nhưng sau đấy, phần vì tức bị ném, phần vì bực bội không làm được bài toán, thấy bọn chúng ồn ào nên tôi mới quay xuống xẵng giọng:
– Chúng mày không học thì im mồm đi cho người khác học.
Mấy thằng kia nhơn nhơn mặt:
– Bố thích thế đấy, mày làm được gì nào.

Máu nóng tràn lên đầu, tôi nắm chặt tay lại rồi, mẹ kiếp, tính quay xuống đấm luôn vào cái mồm thằng vừa nói thì thằng ngồi cạnh nó giữ lại. Tôi nghiến chặt răng, tức mà không làm gì được. Ngày mai thì tự dưng thấy đám đấy im lặng hẳn, cứ thì thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, tôi đã thấy có gì là lạ rồi, lúc ra chơi thì có một thằng ở bàn khác tự dưng lại nói chuyện:
– Mày ở … ah?
– Uh, có chuyện gì không?

Nó cười vẻ đểu cáng:
– Tao nghe nói có thằng nào ở … ngông lắm, chắc là mày.
– Chắc không phải tao. Tôi lắc đầu.
– Uh, thế thì tốt.

Nói câu đấy xong, nó còn vỗ vỗ vai tôi rồi mới trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn im lặng chỉ nghĩ không biết đám này tính làm gì thì thấy có thằng ngồi cùng bàn bảo:
– Tao thấy mấy đứa kia lát về tính đánh mày đấy.
– Thế ah.
– Uh, lát mày xin phép về sớm đi, đừng có ở lại không mệt đấy.

Tôi nói cứng:
– Việc quái gì tao phải về sớm, để xem có chuyện gì.
– Tùy mày vậy, cẩn thận đấy.
– Ờ.

Tôi có chút hoang mang nhưng tôi vẫn muốn ở lại xem bọn chúng định làm gì vì tôi biết tôi có trốn được hôm nay thì ngày mai, ngày kia chúng vẫn sẽ tìm tôi, tôi vẫn học hành bình thường nhưng tìm cách đối phó. Nhờ mấy thằng cùng bàn thì bọn đấy cũng chỉ lo học, cũng không quen biết ai, với lại tôi cũng chưa phải đủ thân thiết để nhờ vả. Tôi thì cứ đợi đến lúc đấy rồi tính sao thì tính vậy – tôi tự nhủ.

Lúc giáo viên cho ra về không hẹn mà cả 4 thằng ngồi bàn sau cùng chạy nhanh ra lớp trước, khác hẳn với cái kiểu từ từ như mọi khi. Tôi hít một hơi sâu, tháo kính cho vào túi quần, từ từ bước ra, mấy đứa ngồi cùng bàn có vẻ sợ nên đi nhanh qua tôi. Ra khỏi cổng lớp được chừng 5m thì tôi thấy 4 thằng đã tụ tập lại một đám cách chỗ tôi đứng tầm 10m.

Tôi chỉ kịp nghĩ được rồi, nghiến chặt răng, tôi bước tiếp vài bước thì thấp có một thằng trong đám đấy tiến lại gần tôi. Lúc đấy chẳng có một chút sợ sệt gì tôi nghĩ bụng đằng nào thì cũng bị úp sọt, chơi được thằng nào thì chơi. Tôi lừ lừ tiến đến, vứt mấy quyển sách vở xuống dưới đất, tôi nhằm thẳng vào thằng đang tiến về phía tôi, tôi đấm vào mặt nó, cú đám khá mạnh và có vẻ nó cũng bất ngờ nên loạng choạng, tôi đấm, tôi đá thật nhanh, thật mạnh vào thằng đấy.


Lúc đấy thì mấy thằng kia chạy vôi lại, một mình chống ba, thằng bị tôi đánh có vẻ đau nên nó chỉ ngồi im, tôi chỉ tránh với gạt được mấy cú đầu rồi sau đấy bị đấm vào mồm, vào hai bên má, vào lưng. Ở ngoài, đám học sinh chỉ trỏ, bu kín vào, mấy đứa ngồi cùng bàn với tôi cũng đứng nhìn. Tôi ngã xuống, chợt liếc mắt thấy có nửa viên gạch, trong đầu chỉ nghĩ nhanh:
– Được, chơi đến cùng với bọn mày luôn.

Tôi tính cầm viên gạch trên tay đập thẳng vào thằng nào xông đến tôi thì thấy có tiếng người la lên:
– Mấy thằng kia.

Tiếng của bác bảo vệ, thấy thế nên mấy thằng kia không lao vào tôi nữa, bọn mấy thằng này cũng sợ bác bảo vệ vì nghe nói có tiếng trong trường không đứa nào dám láo, tôi nghe bác ấy quát:
– Mấy thằng xông vào đánh một thằng, nhục, mấy thằng này cút.

Mấy thằng kia chửi tục vài câu rồi bỏ đi. Tôi đứng dậy, sửa lại quần áo, có mấy đứa con gái cùng lớp nhặt cho tôi mấy quyển sách vở lúc nãy tôi vứt. Tôi một tay cầm sách vở, một tay vẫn cầm nửa viên gạch vì nghĩ nếu bọn chúng có chặn tôi trước cổng trường thì cũng có cái mà tự vệ. Tuy nhiên lúc ra đến cổng trường thì không thấy thằng nào ở đấy, đi bộ về nhà tôi vẫn cầm theo viên gạch để đề phòng, khi sắp về đến nhà dì tôi mới vứt đi.

Thấy có cái gì vướng vướng trong mồm tôi nhổ ra, một mảnh răng rơi ra, chắc lúc bị bọn chúng đấm vào má, về đến nhà tôi mới thấy đau người, môi thì bị đấm cập vào răng nên chảy máu, xót. Tôi vào giường, đắp chăn, giả vờ ngủ rồi ngủ lúc nào không biết, lúc dì gọi dậy ăn cơm nói dối dì là không đói.

Chiều không trốn được dì mới tá hỏa hỏi bị làm sao thì tôi chỉ bảo là bị ngã, tất nhiên là dì không tin nhưng tôi cứ ậm ừ không nói gì thêm. Lấy xe đạp tôi ra mấy quán hàng ở gần chợ mua một con dao gấp, đút vào túi. Dì gặng hỏi nhiều lần tôi vẫn không nói gì, dì điện cho mẹ tôi, tôi cũng không nói gì với mẹ, chỉ bảo là tôi bị ngã.

Từ hôm ấy trở đi, lúc nào khi đi học tôi đều mang theo con dao gấp ấy, tôi lầm lì ở lớp, chỉ nghĩ nếu đứa nào thích dây vào thì tôi chiều, chả phải ngán ai cả. Tôi chỉ thấy lạ là mấy thằng bàn sau sau hôm ấy cũng không gây sự tôi thêm gì nữa, tuy nhiên tôi vẫn luôn mang dao trong người đề phòng.

Sau này tôi mới biết, một phần chúng không phải thuộc dạng có máu mặt hay đánh nhau mà chỉ muốn lấy đông dằn mặt tôi, một phần nản cái kiểu lì lì của tôi, và cả do biết nhà dì tôi ở gần đấy. Con dao đấy tôi mang cho đến khi tôi ra ngoài này, tôi cũng không nhớ là làm mất, để đâu, hay là hình như có một lần em bảo em giữ cho tôi rồi giấu ở đâu rồi.

Các phần khác: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30