Chuyện tôi gặp em, tôi không cho G biết, G dạo này cũng chăm chỉ đi học anh văn, đôi khi còn hiện rõ vẻ thích thú, mẹ G mừng lắm, ngày càng quý tôi hơn, thường xuyên mời tôi qua ăn cơm cùng, tôi lúc nào cũng giả bộ khách sáo:
– Tự nhiên giờ bác tốn thêm cơm nuôi con.
– Mày ăn nhiêu dữ vậy, nhớ qua đúng giờ đó, qua trễ thì rửa chén ráng chịu à nha – Giọng mẹ G trêu.
– Dạ hông sao, có mì gói cũng được mà, con dễ nuôi lắm, mà con biết bác đâu nỡ – Tôi cười hì hì.
– Cái thằng khéo miệng – Mẹ G vui vẻ.
Đơn giản chiếm được cảm tình của gia đình G là vì tôi cũng có công lớn hàng gắn được tình cảm của ông dượng và G, tuy không nói ra thành lời, không biểu hiện trước mặt, nhưng tôi biết G đã phần nào hiểu cho mẹ, và đã mở lòng ra một chút với người cha kế, tôi còn nhớ lúc cả 02 ngồi ngoài cửa nhà G hóng mát:
– G này, anh có chuyện muốn nói – Giọng tôi nhỏ nhẹ.
– Anh nói đi em nghe – G nhìn tôi vẻ thăm dò.
– Anh biết anh không nên xen vào chuyện gia đình em, nếu em đồng ý nghe thì anh mới dám nói – Tôi giả bộ rụt rè
– OK, anh nói đi, có gì đâu – G cười.
– Anh thấy… chuyện dượng em ấy, anh thấy ổng cũng tốt, lo cho em, lo cho mẹ em, thì em cũng nên…
– Thôi nói cái khác đi – Tôi chưa nói hết câu thì G ngắt lời.
– Anh biết rất là khó chịu, nhưng em nghĩ coi, nhà có 2 mẹ con, lỡ sau này em lấy chồng, rồi mẹ em ở với ai, nói dại chứ đêm hôm lỡ có chuyện, ai biết mà lần – Tôi ráng nói tiếp.
– Em biết, nhưng em không quen sự xuất hiện của một người lạ trong nhà em – G vẫn bướng.
– Thì có cái gì quen liền đâu, phải tập dần dần chứ, chứ không lẽ em để mẹ sống vậy sao? Buồn lắm… – Tôi lại dở trò tội nghiệp.
– Em biết, nhưng…. – Giọng G có vẻ xiêu lòng.
– Thì anh nói vậy thôi, còn quyết định là tuỳ vào em – Tôi nói xong hất đầu vào phía phòng khách.
G ngước nhìn vào, thấy mẹ G đang ngồi lặng lẽ một mình xem TV, chắc có lẽ G tự hiểu ra đôi khi mẹ G cảm thấy cô đơn tột cùng mà G nào có hay…
Nhớ khi trước… Phòng G nhiều truyện tranh lắm, cứ hễ có truyện mới là G mua, coi xong, cô nàng sắp xếp gọn gàng và bỏ vào trong tủ, G cực kỳ quý truyện, ai mà đụng vô thì đừng hòng mà yên thân với ẻm. Thằng nhóc con riêng ông dượng chắc khoảng 10 tuổi, tính hơi nhút nhát, nên mẹ G rất thương. Cứ hễ lần nào thằng cu ấy qua là mẹ G đều ưu tiên nấu những món mà nó thích, đôi khi làm cho G phát điên lên, cô nằm ì trong phòng, chả thèm xuống… Bữa, nhân lúc G ra ngoài, thằng nhóc lọ mọ lên phòng G đọc truyện ké, G về bắt được:
– Biến ra khỏi phòng tao – G hét lên ầm ĩ, còn thằng nhóc lộ rõ vẻ sợ sệt.
Mẹ G hớt hải chạy lên lầu dẫn thằng nhóc xuống, để lâu thêm tí chắc G dám đánh nó nhừ đòn… G thù thằng nhóc lắm… Kể từ lúc đó, thằng cu ấy chẳng dám lên lầu, toàn lẩn quẩn ở phòng khách mà xem TV, cứ thấy G là nó lại khép nép, rồi chạy ù xuống nhà bếp với mẹ G, thấy mà tội…
Nhưng bây giờ lại khác, G thường xuyên giả bộ để quên truyện tranh ở phòng khách, G biết thằng nhóc đọc đến tập mấy, rồi mỗi lần nó qua, G lại để hơn chục tập tiếp theo trên bàn… Lúc mọi người lui cui không để ý, G còn cho nó kẹo và bánh nữa. Nhưng hễ ai mà bắt gặp là G lại giở cái vẻ mặt coi như mình ghét nó lắm, rồi ngoe nguẩy đi lên phòng. Cả nhà đều biết, nhưng chả ai thèm nói, cứ tự mỉm cười với nhau.
Đúng là khi có tai hoạ thì mọi thứ bất hạnh đều đổ xô vào một lúc, còn lúc có niềm vui, thì không biết chuyện vui đâu cũng kéo về một lượt, tinh thần tôi phấn chấn lắm, cứ như người vừa thức tỉnh sao cơn mê…
– Dạo này có gì vui thế anh – G lườm tôi.
– Có gì đâu, vui thì vui thôi – Tôi cười.
– Anh dạo này lạ lắm nha, em là em nghi lắm à – G ranh mãnh.
– Thấy em êm ấm với dượng và thằng nhóc, anh vui thôi – Tôi chọc.
– Xời, làm gì có, chẳng qua là…. – G bỏ lỡ câu.
– Là sao… – Tôi hỏi dồn.
– Ứ nói – G đánh tôi một cái rồi cười hì hì.
– Ê, không có cái vụ hành hung người khác nha cô, tôi báo công an đấy – Tôi xoa xoa lưng.
Những ngày vui vẻ bên em, tôi lại cho tôi thêm sức sống, tôi muốn quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra vì tôi đang có một hi vọng, cho dù mong manh, nhưng nó tạo cho tôi một nghị lực tin tưởng vào tương lai… Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, đôi khi tôi cũng phát điên vì những tin nhắn mùi mẫn mà B nhắn cho em, những lúc đó em chỉ cười trừ…
– Bỏ đi anh, nhắn tin thôi mà.
– Nhưng tôi làm anh khó chịu – Giọng tôi chát chúa.
– Vậy mai mốt đi với anh, em sẽ xoá hết tin nhắn, tắt luôn điện thoại – Em chiều ý tôi.
– Nói là phải làm đó nha – Tôi cười mãn nguyện.
Đúng thật, lúc em đi với tôi, em toàn tắt máy, tôi cũng không đá động gì đế chuyện kia, chi biết khi với em, chúng tôi là của nhau… Một khoảng trời riêng của hai đứa, không có thủ đoạn, không có những toan tính mà chỉ có một tình yêu nồng cháy…
– Anh – Em lại lay tay tôi.
– Sao? – Tôi nhìn em.
– Mình đi Vũng Tàu tiếp hén – Em cười.
– Đi hoài không ngán sao? – Tôi giật mình hỏi.
– Có gì đâu mà ngán, hay anh đi với em, anh ngán – Em lại giở giọng nũng nịu.
– Không, đi với em thì đâu mà không được – Tôi xoa đầu em.
Thế là bọn tôi lại đi Vũng Tàu, vẫn băng qua những con đường quen thuộc để về với biển… Cái cảm giác bồi hồi như thuở nào vẫn còn đó, em đang ngồi cạnh tôi, hai đứa vẫn im lặng, phóng tầm mắt nhìn xa xôi ra biển, nhưng đợt xóng vẫn đều đặn vỗ rì rào, gió vẫn miên man thổi…
– Bây giờ mà có một điều ước thì anh sẽ ước gì – Em ngả đầu vào vai tôi.
– Anh không biết, chứ còn em ước gì – Mắt tôi vẫn nhìn ra biển.
– Em ước anh với em cứ mãi thế này – Em vòng tay qua ôm tôi.
– Không chán anh à – Tôi ghẹo.
– Thế anh muốn chán à, em chán thật đấy – Em rụt tay về, giọng có vẻ giận.
– Giỡn thôi mà, em, cái gì kìa – Tôi giả bộ hốt hoảng chỉ tay về 1 phía.
Em vừa quay đầu sang nhìn, tôi lợi dụng hôn em 1 cái vào má, rồi cười đắc chí:
– Bị lừa nhé, ha ha.
– Lợi dụng nè, lừa em nè – Em nhéo vào hông tôi, bọn tôi cười khúc khích.
Hạnh phúc của chúng tôi đơn giản chỉ có vậy, chỉ cần hai người ở bên nhau, cùng ngắm nhìn về biển nhưng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, lúc đó tôi chỉ ước… thời gian ơi xin đừng trôi thêm nữa…
…
Sau chuyến đi ấy, tình cảm trong tôi cũng đã hoàn toàn được hàn gắn một cách ngoạn mục. Tôi vẫn yêu em như xưa, vẫn lo lắng và luôn muốn đi cùng em cho đến hết cuộc đời này. Đang mãi mê với những dòng suy nghĩ thì điện thoại tôi lại reo lên, một số điện thoại lạ hoắc:
– Alo – Tôi trả lời.
– Có phải số điện thoại của X không? – Một giọng trung niên quen thuộc nhưng bất giác tôi không nhận ra.
– Dạ phải, ai vậy ạ.
– Cô là má S của con N.
– Dạ, có gì không cô – Tôi miễn cưỡng đáp vì tôi cũng không ưa bả cho lắm.
– Dạo này cháu còn gặp con N không? – Bả thăm dò.
– Dạ còn – Tôi cố tình đáp.
– Sao kì vậy, cháu biết nó cũng sắp có chồng, thì cháu cũng phải hạn chế chứ – Bả giả giọng xuýt xoa.
– Hạn chế gì kia cô, con không hiểu cho lắm – Tôi giả điên ngây ngô.
– Cháu cũng biết, cháu cứ qua lại với nó, nó mang tai tiếng rồi sao – Bả giải thích.
– Dạ bọn cháu có làm gì đâu mà tai tiếng – Tôi giở trò lật gọng, tôi dám cá là bả đang tức điên lên.
– Sắp có chồng mà đi với trai thì không tai tiếng chứ là gì – Bả cố kìm chế.
– Bọn con đó giờ vẫn đi chung với nhau mà, sắp có chứ chưa có mà cô – Giọng tôi đểu không thể tả.
– Này, tôi nói với cậu đàng hoàng, mà cậu cứ ngoan cố thế, cậu có học mà, cậu đừng có đeo theo con N nữa, hãy buông tha cho nó, để nó còn lấy chồng chứ, không lẽ cậu muốn nó lấy cái thằng mạt rệp như cậu à – Giọng bả có vẻ khinh bỉ.
– Dạ cháu kiếm tiền lương thiện, bằng hai bàn tay trắng, chứ đâu có xin xỏ ai, lúc N về Q9 ở, 1 tay cháu cũng lo được mà, với lại ai mà không từ cái nghèo mà đi lên cô – Giọng tôi ngây ngô đầy đểu giả.
– Nhưng nó là con tôi, tôi cấm, cậu mà còn lén phén với tôi thì không yên với tôi đâu, đồ thứ vô học – Bả lên giọng rồi cúp máy cái rột.
Tôi cũng hơi bực bội vì những lời lẽ đó, nhưng không quan trọng, tôi bất chấp, giờ có ai nói gì cũng mặc xác họ, tôi chỉ biết có em thôi.
Đang chiễm chệ trước chiến thắng trêu ngươi được bà S, thì điện thoại lại treo lên:
– Alo.
– X à, bác đây – Giọng mẹ N.
– Dạ con nghe – Tôi lễ phép.
– Coi như bác năn nỉ con, con tránh xa con N được không? – Giọng mẹ N van nài.
– Nhưng… – Tôi ấp úng.
– Con cứ làm vầy hoài, nó mà không lấy thằng B, bác chết cho con vừa lòng – Giọng mẹ N tội tội.
– Dạ, nhưng N nói là đang suy nghĩ – Tôi chống chế.
– Nó nói vậy thôi, chứ tháng sau là đám cưới rồi, con buông tha nó dùm bác, hai bên gia đình cũng đã lên danh sách khách mời rồi – Giọng mẹ N buồn buồn.
– Nhưng bác làm thế liệu N có hạnh phúc không – Lòng tôi quặng thắt.
– Cái đó con không phải lo, nó cũng thương thằng B, với lại nhà B có điều kiện nên nó không có khổ đâu – Mẹ N phân trần.
– Dạ con biết rồi, bác cứ yên tâm – Giọng tôi chùng hẳn xuống.
– Vậy bác cám ơn con trước – Mẹ N cúp máy.
Thì ra em muốn tôi cho thời gian 1 tháng để em có thể bên cạnh tôi, tôi biết em vẫn còn yêu tôi lắm, nhưng tất nhiên em sẽ không thể bỏ gia đình mà quyết định cùng tôi đi tiếp con đường này. Một cảm giác xót xa làm cho lòng tôi cứ nóng lên từng hồi, tôi ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn ra cửa sổ, xa xa có những đám mây đang trôi thơ thẩn.
…
Ngày em lấy chồng… cũng là ngày tôi say nhất… Tôi loạng choạng hơi men, men dài trên những khúc đường quen thuộc. Hôm nay là ngày cuối cùng anh nhớ em – Tôi luôn lẩm bẩm câu nói đó. Nhưng càng nói thì lại càng nhớ, tôi nhớ em muốn phát điên lên, tôi chỉ ước được nhìn em từ xa, xa thật xa cũng được, chỉ cần nhìn thấy cái dáng ấy là tôi cũng đã thoả mãn lắm rồi – nhưng ước mơ ấy bây giờ là một món hàng xa xỉ, mà cái thằng mạt rệp như tôi thì làm sao mà với tới… Ngồi thừ người nhìn dòng người qua lại với ánh mắt vô hồn, tâm trí đang bay bổng ở một nơi nào đó, lúc đó tôi chẳng khác gì một kẻ khùng điên…
Những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày đau thương và ám ảnh, một tuần sau, tôi hay tin ngoại tôi bị tai biến, mất khi đi đưa đi cấp cứu, tôi phải về quê chịu tang, nỗi đau nối tiếp nỗi đau… Vết thương này chưa lành lại thêm vết thương khác đè lên… Tôi bất lực nhìn dòng đời xuôi ngược…
Những ngày dưới quê G hay gọi điện thoại động viên, nhắn tin an ủi nên tôi cũng không làm những việc đến nỗi khờ dại… Ngày tôi lên lại SG, tôi ghé nhà G, mẹ G chỉ đưa tôi một lá thư, rồi bà lẳng lặng vào nhà…
Tôi hỏi ra thì G đã đi được 3 hôm, nội G bảo lãnh sang nước ngoài định cư. Mẹ G không nói gì thêm, chắc bà biết tôi cũng quá đủ đau rồi… Tôi cô đơn trên cõi đời này, bây giờ tôi không còn gì cả…
Câu chuyện của tôi như một giấc mơ với cái kết là sự lẻ loi và cô độc… Tôi đã phải phấn đấu hết mình để có được trạng thái cân bằng hôm nay, tôi lại nhìn cuộc đời bằng một hướng khác, tôi cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp đang bị nhấn chìm bởi những tội ác xấu xa… Tôi lại có một hi vọng mới, một công việc mới và một cuộc đời mới…