Từ ngày em về Quận 9, mẹ em cắt luôn tiền chu cấp điện nước, gas, cáp của dì Út, Út em làm phụ việc cho một quán ăn, lương tháng có triệu mấy hơn thôi, nên cũng không giúp được gì, một mình em phải đứng ra đóng hết những khoản đó. 2 tuần cuối tháng khá thoải mái, có tiền để dành mà, khỏi phải làm gì, em chỉ ở nhà, dọn dẹp, rồi nằm xem TV, khi nào buồn thì bắt xe bus lên Q10 chơi, đến chiều tôi đón em về lại Q9. Chả phải lo nghĩ gì, cứ vô tư đi.
Sau những ngày vô tư, túi tiền em cũng gần hết, tôi hỏi:
– Em còn tiền không?
– Một ít, đủ xài 1 tuần à anh – Giọng bình thường như không có chuyện gì.
– Này, cầm lấy mà tiêu – Nói xong tôi móc 500 ngàn đưa cho em.
– Thôi, anh đi làm nhiều, anh giữ xài, em có làm gì đâu mà cần tiền – Em từ chối.
– Coi như là tiền cơm chiều anh ăn ké nhà em hén.
– Anh ăn có nhiêu đâu, thôi anh giữ mà xài – Em đẩy tay tôi.
– Thôi cầm đi, đẩy đẩy hồi anh kí em lủng đầu giờ – Tôi nghiêm mặt.
Em miễn cưỡng cầm, tôi biết lúc này tôi phải kiếm thật nhiều tiền để có thể trang trải cuộc sống của hai đứa. Dì Út em thì sướng rồi, cơm nước ngày hai buổi chủ lo, chỉ có về nhà ngủ, với lại 1tr mấy 1 tháng Út phải có những chi tiêu cá nhân chứ. Những ngày cơ cực bắt đầu đến với tôi và em, em tiết kiệm chi phí hết mức có thể, những chi phí ở nhà em 01 mình tôi gánh hết, đôi khi chúng tôi chỉ ăn cơm với tàu hủ chiên và rau muống, nhưng không sao cả, chỉ cần bên em, tôi ăn cơm với nước mắm, muối tiêu, tôi cũng cam lòng….
– Tự nhiên giờ em lại là gánh nặng cho anh – Em thủ thỉ.
– Tới cơn hả nhóc, uống thuốc đi – Tôi ghẹo.
– Anh này, nói thiệt tự nhiên cái cà rỡn – Em đánh tôi 1 cái.
– Em nhiêu kí mà nặng, với lại đó giờ anh có gánh em hồi nào đâu chứ – Tôi cười cười, rồi nằm vật xuống sàn nhà xem TV.
– Anh, anh – Em lây lây tay tôi.
– Sao?
– Em đi làm nhé – Em nhỏ nhẽ nói.
– Cô thì làm được gì mà đi?
– Khi dễ em, đi bán shop cũng được mà – Em nghênh mặt.
– Thôi tha cho tụi shop, em bán chắc tụi nó dẹp tiệm – Tôi trêu.
– Em đánh anh giờ – Em co tay làm nấm đấm giơ giơ trước mặt tôi.
– Em có làm nỗi không? Thôi đi, ở nhà kiếm cái gì học dùm anh cái – Tôi khuyên
– Được mà anh, giỡn hoài, chị họ con G mới mở cái shop, hôm qua em có hỏi nó, nó bảo em có qua làm thì làm, tháng 800 – Em kể
– Làm chung với người quen kì lắm, lỡ có gì thì khó xử cho G.
– Không sao đâu mà – Em cười.
– Thế khi nào làm em – Tôi lo lắng.
– 8g sáng mai – Em cười mỉm chi.
– Vậy mà còn bạy đặt hỏi anh, em coi anh ra gì không? – Tôi ngồi bật dậy, nhìn em và nạt.
– Thì nếu anh không cho, em không đi làm – Giọng em buồn buồn.
– Ở nhà đi, không làm gì cả – Tôi giả bộ lớn tiếng.
– Dạ, để em gọi cho con G nói lại – Giọng em tiu nghỉu.
– Háhá, thôi đi làm đi, giỡn chút cho vui thôi mà – Tôi bật cười, rồi lại nằm xuống sàn xem TV tiếp, em quay qua lấy chân đạp tôi 1 cái vào mông.
– Chồng với con, giỏi cái ăn hiếp vợ – Em lườm tôi.
Sáng hôm sau, em bắt xe bus đi làm thật, tôi cũng không nói gì, xem xem, khả năng chịu đựng của em được bao lâu, đó giờ quen nhàn rỗi, giờ lại vác thân đi kiếm tiền, chắc là vất vả lắm đây…
Đúng như dự đoán, đến trưa là em nhắn tin cho tôi:
– Mỏi chân quá anh ơi.
– Kiếm chỗ mà ngồi, đứng chi cho mỏi – Tôi rep.
– Bán shop đâu ngồi được anh, phải đi lòng vòng, lau bụi, xếp quần áo khách coi, tê chân quá – Tin nhắn từ em
– Không chịu nỗi thì nghỉ đi em – Tôi gạ.
– Không, em quyết phải làm cho được – Xong tin đó, em chả nhắn cho tôi tin nào nữa, chắc là phải làm tiếp.
Chiều tôi qua đón em, tôi cứ tưởng là em sẽ phải đi ra với vẻ mặt mệt mỏi và cau có, nhưng quái lạ, em vẫn cười, vẫn tíu tít cứ như đi chơi ấy… Có cái gì làm em vui dữ vậy?
– Trưa bảo mệt, sao giờ vui thế – Tôi tò mò.
– Đi làm vui mà anh, chủ vui lắm, với lại con G qua đây ngồi chơi, lúc không có khách thì ngồi tám, có gì đâu mà mệt – Mặt em tươi rói.
– Đi làm hay đi chơi? Cứ tưởng lễ hội gì chứ – Tôi cười.
– Về thôi anh, ghé chợ mua đồ về nấu cơm cho anh ăn nữa – Em vẫn tươi cười.
– Ừm, hôm nay ăn gì em? Anh mới có lương đây, hay hôm này mình ăn dù (ngoài) một bữa – Tôi hí hửng.
– Thôi, về nhà em nấu cơm anh ăn, hay là chán cơm thèm phở rồi – Em đập vào đùi tôi cái rõ đau.
– Dạ, cơm nhà là ngon nhất – Tôi nịnh.
…
Sáng lên trường (nếu học bù), trưa đi dạy, chiều chở em về rồi ăn cơm cùng em (trừ những ngày tôi đi học thì chỉ chở em đến bến xe bus), ngày nào cũng thế, giống như thời khoá biểu… Mẹ tôi dạo này cũng hay cằn nhằn là tại sao tôi ít khi ăn cơm tối ở nhà, nên qua nhà em ăn cơm, tôi cũng không ăn no, để bụng về nhà để ăn nốt phần cơm tối mà mẹ chừa.
Suy nghĩ kiếm tiền luôn thôi thúc trong đầu tôi, phải làm sao để có thêm thu nhập bây giờ? Vào một tối tôi lên trường xem điểm thi HK3, vô tình thấy tin tuyển dụng của một công ty LT trên bảng thông báo, ghi vội thông tin liên hệ, tôi lao ngay lên net để xem cách viết CV như thế nào, nói thật lúc đó tôi không biết CV là gì cả. À, ờ, phải tóm tắt thông tin bản thân và quá trình học tập, tôi down được vài cái CV, nhưng chả có cái nào ra hồn, lựa đi lựa lại tôi cũng chọn được một mẫu tạm được. Về nhà, tôi thức gần cả đêm để chỉnh sửa lại form, rồi viết, rồi kiểm tra chính tả,… cuối cùng cũng được cái tạm gọi là CV.
Sáng hôm sau, lúc tôi đi dạy, tôi gửi email kèm theo CV cho công ty tuyển dụng, đến trưa cùng ngày, tôi nhận được điện thoại kêu sáng mai đi phỏng vấn và mang theo bảng điểm HK2 và HK3. Tôi mừng muốn hét toáng lên, lần đầu tiên đi phỏng vấn, vừa vui, vừa hồi hộp, nói chung là phấn khích lắm. Nghe kinh nghiệm truyền lại thì phải tìm hiểu công ty đó, coi nó thành lập ngày nào, làm về lĩnh vực gì, ai là giám đốc, rồi khi gặp người phỏng vấn sẽ phải nói ra sao…
– Ok, đã học thuộc lòng – Tôi ngồi ngẫm.
Qua ngày sau, tôi xin nghỉ dạy 1 ngày với lý do bận việc gia đình, sáng đúng 8g tôi đã có mặt tại nơi phỏng vấn, nhưng tôi hơi thất vọng, vì chỉ là một công ty nhỏ, chưa tới 10 nhân viên… Nhưng kệ, làm có kinh nghiệm cũng có sao đâu… Tôi vượt qua vòng phỏng vấn dễ dàng và được đề nghị mức lương thử việc là 2 triệu, khi nào chính thức thì 2 triệu 5. Không chần chờ, tôi gật đầu đồng ý. Nói vui thì chắc cũng không vui lắm, vì làm trong một công ty bé tẹo, nhưng không sao, có cố gắng sẽ gặp may mắn thôi, bố mẹ cũng khuyên làm cho có kinh nghiệm, đừng có mà mơ tưởng cao quá, kẻo té nát mông.
Tôi qua bên trung tâm xin rút bớt giờ dạy, chỉ dạy vào những buổi tôi có thời gian rảnh, thương thuyết 1 hồi cũng được thời khoá biểu như sau:
– Sáng 7g đi dạy đến 8g30.
– Chạy đến công ty 9g làm đến 6g chiều.
– Đi làm ra thì lại đua về trung tâm dạy đến 10h tối (trừ những ngày đi học).
Thu nhập bình quân 1 tháng của tôi lúc đó lên 3.5 triệu, một con số mà bất cứ những bạn cùng lứa với tôi đều mơ ước.
Cái gì cũng có cái giá của tôi, tôi làm tiền nhiều hơn đồng nghĩa với việc thời gian dành cho em ít đi, 1 tuần tôi chỉ rãnh ngày CN, buổi sáng tôi dành cho gia đình, chiều tối tôi dành cho em… Và tất nhiên, cuộc sống của em và tôi cũng được cải thiện, không dư giả gì nhiều, nhưng cũng thoải mái hơn chút đỉnh…
Đôi khi em cũng có giận hờn vì thời gian eo hẹp của tôi, nhưng rồi cũng qua, cũng lại khắng khít vì em biết tôi làm tất cả những chuyện đó là vì em…
Vối tôi, tiền tôi đã kiếm được khi đi dạy, nhưng tiền lương được nhận từ công ty tôi cảm thấy vui hơn vì nó phù hợp với ngành mà tôi đang học, còn với em, tháng lương đầu tiên cũng là số tiền đầu tiên em tạo ra bằng chính đôi tay mình… Hai đứa khoái chí lắm, cứ tíu ta tíu tít, chả khác gì 02 đứa con nít được cho bịch kẹo. Em không dám tiêu nhiều, sợ lại túng thiếu, lại rơi vào cái hoàn cảnh khó khăn mà tôi và em đã trải qua…
Bây giờ tôi phải lo cho gia đình tôi, cho em và cho cả bản thân, làm bao nhiêu tôi tiêu sạch bấy nhiêu, chả dư giả đồng nào, nhưng kệ, vì cũng đã kiếm ra được đồng tiền, phụ giúp được cha mẹ một ít…
Màn ăn mừng tháng lương đâu tiên của chúng tôi được bày tại nhà của G, chỉ tôi, em, G và H. Đơn giản là một vài món ăn, 1 cái lẩu, 1 thùng 333 (lúc trước thì sang, giờ thì chúng tôi chỉ có khả năng bao nhiêu đó). 4 đứa hùa nhau vào lớp ăn, lớp uống… rồi lại say xỉn, rồi lại đánh bài uống bia, rồi nói, rồi cười… Khoảng khắc vui vẻ đó, bây giờ biết tìm nơi đâu…