Chiếc xe lắc lư đi chầm chậm qua con đường đèo nguy hiểm, hình như năm nào cũng có xe du lịch gặp tai nạn tại đây, trên xe mọi người trong đoàn từ thiện của tôi đều đang ngủ, bác tài xế bật bài hát nổi tiếng nhất về thành phố mà chúng tôi đang chuẩn bị ghé thăm, tôi bật cười ngay khi nghe bài hát này, dường như các bác tài xế luôn dùng bài hát này để báo hiệu cho hành khách biết là chuẩn bị đến, cuối con đèo thôi sẽ là một thành phố du lịch nổi tiếng với không khí trong lành, mát mẻ, và cái không khí ấy luôn gợi cho tôi nhớ đến những cuộc tình đã qua của mình, trùng hợp thay đều ít nhiều gắn với thành phố này.
Một năm rưỡi trước chuyến đi này, tôi cũng đã cùng gia đình du lịch đến nơi đây, lúc này là sau Tết ta, sau khi loanh quanh mấy tỉnh miền Nam thăm bà con bên ngoại, gia đình tôi ghé đến thành phố du lịch này coi như nghỉ dưỡng, kết thúc chuyến đi dài ngày khá mệt, riêng tôi chuyến đi này còn có một cuộc hẹn khá đặc biệt khác, có thể xem như một cuộc off game, có đều cuộc gặp giữa game thủ lần này chỉ có 2 người, tôi và em – vợ của tôi trong game.
Sau khi ăn tối, gia đình tôi rủ nhau đi chợ đêm, rồi sau đó đi nghe nhạc Trịnh ở một quán cà phê khá nổi tiếng ở thành phố này, còn tôi tách ra đi đến điểm hẹn. Em nhắn tôi đợi ở bờ hồ nổi tiếng của thành phố, gần 1 trong 2 quán độc nhất ở đây có được lợi thế nằm nhô ra bờ hồ với view cực đẹp. Tôi đến sớm hơn giờ hẹn 20 phút, một phần vì tôi cũng nôn nóng với cuộc hẹn này, một phần tôi muốn chủ động quan sát em và gia đình em trước (em nhắn với tôi ba mẹ sẽ đưa em đến điểm hẹn, khổ thế… )
Nói sơ về cô vợ ảo này của tôi, em là đệ tử trong game của thằng bạn tôi, cũng chính là thằng tôi mua acc, những ngày đầu tiên tôi vào game, em là người hướng dẫn tôi cách chơi, làm nhiệm vụ, bãi train… Tôi chưa bao giờ thấy ai chơi game như em, em đầu tư nhiều vào game không thua 1 đại gia nào cả, nhưng acc của em không vip, sau này tôi mới biết em nuôi 1 lần 30 – 40 acc, acc nào cũng lever cao, đồ không cần ngon, cái em cần là có sẵn trong tay nhiều nhân vật của các phái khác nhau, áo quần full tất cả các bộ thời trang, để phục vụ cho nhu cầu duy nhất của em khi chơi game là làm phim về game.
Em có tài quay phim trong game rất đẹp, cắt cảnh, lồng nhạc và tự thưởng thức. Đôi khi có tham gia một số cuộc thi và luôn giảnh được giải. À… quan trọng nhất, em mới 17 tuổi, đang là học sinh lớp 12. Có thể nhiều bạn không tin nhưng em học rất giỏi, nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Anh Văn của thành phố, lại xinh xắn nên trên trang web của trường em là gương mặt đại diện, nhiều lần tôi cũng tự hỏi sao mình may mắn quen được người toàn diện thế.
Thời gian chờ đợi đúng là sốt ruột, tôi tưởng tượng trong đầu em hôm nay sẽ như thế nào, mang áo quần gì, em có đẹp như trong hình không, hay em có nhận ra tôi không, trước giờ tôi chưa từng cho em biết mặt tôi, thậm chí là giọng nói, tất cả chỉ là chat trong game và nhắn tin. 6h5 phút tối rồi, tôi bỗng có suy nghĩ hay là mình bị cho leo cây, mắt thì cứ chăm chăm nhìn ra đường xem thử có cặp vợ chồng nào đi theo con gái không, tôi không hề để ý là em bước ra từ quán cà phê đó, cho đến khi em đứng trước mặt tôi.
– Dạ… anh có phải anh Linh không ? – em cất tiếng hỏi, ôi giọng miền nam sao ngọt ngào quá, em hỏi mà sợ bị nhầm, nên cứ thỏ thẻ lại càng dễ thương.
Tôi đứng trơ người nhìn em, em còn đẹp hơn trong ảnh, lúc này là thời điểm sau Tết, thời tiết ở đây rất lạnh, em mang một cái áo khoác lông màu trắng, bên trong là áo len cao cổ, váy xếp ly kiểu học sinh và một đôi giày cao cổ, tất cả đều trắng. Thế mà không trắng bằng và cũng không thu hút bằng khuôn mặt trái xoan của em, trắng hồng lên rạng người, tôi không kịp ngắm nhìn tiếp thì nhận ra sau lưng em là 2 vị phụ huynh nghiệm nghị cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi đánh giá.
– À… anh là Linh đây, em là Như phải không, em nhận ra anh hay thật… Dạ con chào cô chú… chào em.
Phụ huynh nào cũng thích người lễ phép, tôi chắc chắn vậy, có vẻ thấy tôi khá lễ phép và đàng hoàng, ba mẹ cười gật đầu chào và cũng chẳng nói gì với tôi, chỉ quay sang dặn dò em đúng 9h quay lại đây ba mẹ đón, chào tôi bằng câu dặn dò vô dụng nhất trái đất:
– Hai đứa đi chơi vui vẻ, đàng hoàng nghe.
Hai vị phụ huynh đi rồi em mới lè lưỡi quay sang cười với tôi.
– Anh cũng sợ vậy :)))
Viết những dòng này dễ dàng nhưng thật ra lúc đó tôi và em trao đổi với nhau khó khăn hơn nhiều, vì tôi nghe hiểu được giọng miền Nam (ngọt thế thì ai mà không nghe được) nhưng em không nghe rõ được giọng miền Trung của tôi, tôi lại có tật nói nhanh, vì thế khi đi chơi với em tôi phải nói thật chậm, thật chậm em mới hiểu được, tôi lại không thích giả giọng nên mới khổ càng thêm khổ, nhiều câu nói xong phải giải thích lại từng từ cho em hiểu.
Vì cả hai đều đã ăn tôi nên chẳng có nơi nào thích hợp để nói chuyện hơn là quán cà phê. Thành phố này có vô vàn quán cà phê, khu vực gần chợ đêm lại càng đông đúc, chúng tôi leo lên một quán cà phê khá cao so với mặt đường, từ đây vừa có thể nhìn chợ đêm, nhìn bờ Hồ, lại khá riêng tư để hàn huyên tâm sự. Câu chuyện đi từ game ( tất nhiên, off game mà ) rồi đến chuyện học hành của em, em khá ngạc nhiên vì tôi biết em là học sinh đại diện của trường trên trang web (thật ra chuyện này phải nhờ thằng bạn của tôi, nó có ảnh em chụp trong lần off game ở SG nên cho tôi xem, có lần tôi tò mò vào trang web trường em xem thử lại thấy khuôn mặt em mang đồng phục trường ngay trang chủ).
Em cũng kể cho tôi về gia đình, em là con gái út trong gia đình, trên em có 2 anh trai đã trưởng thành và có gia đình hết rồi, ba mẹ lớn tuổi và thành đạt rồi mới sinh ra em, nên từ nhỏ em muốn gì được nấy, cũng may là biết lo học hành và không ham chơi lêu lỏng, chỉ ham chơi game thôi. Em cũng cho tôi biết Tết này nhà em định đi Sing – Malay du lịch nhưng em nhất quyết không chịu và đòi lên đây để hẹn gặp tôi vì tôi kể cho em sau Tết tôi sẽ ghé thành phố du lịch này. Lúc nãy em nhận ra tôi ngay cũng là em đã âm thầm xin thằng bạn của tôi một tấm ảnh ( thằng này nó làm điệp viên hai mang tốt quá ).
Thật ra từ đầu tôi đã xác định trong đầu là cuộc gặp này sẽ rạch ròi chuyện game và đời với em, năm nay em lớp 12 rồi, tôi không muốn em dính dáng đến chuyện tình cảm không đâu để ảnh hưởng học tập, thế mà gặp em câu chữ của tôi chuẩn bị từ đầu nó bay đi đâu mất, lại chỉ toàn ba hoa tán tỉnh mới khổ tâm chứ.
– Em hỏi nè, lúc nãy lúc em chào anh sao anh đứng sượng trân vậy?
– Tại vì em đẹp quá, em đẹp hơn trên hình nhiều nên anh không biết có nhầm người không.
Cái này là tôi nói thật, không phải ba hoa nhé, mặt em lại càng đỏ hồng. Trời ngày càng lạnh, khuôn mặt trắng hồng của em lại càng làm bên trong tôi nóng nực lên, tôi cúi xuống nhìn em, ánh mắt trượt từ khuôn mặt em xuống bầu ngực đang nhấp nhô theo từng hơi thở, nằm ẩn dưới lớp áo len nhưng không thể che dấu em có khuôn ngực khá lớn, con gái cấp 3 nhà giàu đúng là phát triển, dáng người của em không có vẻ hấp dẫn của những cô gái gợi tình thành thục, nhưng mơn mởn đầy sức dụ hoặc một thằng đàn ông vốn đã trưởng thành như tôi.
Quán cà phê giờ này khá vắng, vì còn sớm mà, dân du lịch giờ này còn bận đi chợ đêm, ai rảnh mà uống cà phê giờ này, chúng tôi lại ngồi trong một góc khuất của quán, tôi chỉ muốn cúi xuống vùi đầu và khuôn ngực non tơ đầy đặn ấy… nhưng đương nhiên là không dám. Thay vào đó tôi vòng tay qua người em rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào má em. Em khẽ giật mình nhưng không vùng ra, chỉ cuối mặt xuống và má thì lại càng đỏ hơn. Sau này khi trải qua nhiều cuộc tình khác, tôi vẫn thích nhất những khoảnh khắc e thẹn như thế này của những người con gái, nó kích thích tôi hơn rất nhiều lần sự bạo dạn của các cô gái từng trải.
Phản ứng yếu ớt của em càng thêm thúc giục tôi lấn tới, tôi vuốt má em rồi nâng cằm em lên, đặt vào môi em một nụ hôn, chỉ là môi chạm môi thôi, rồi rút ra liền, có thể lúc đó tôi không dạn dĩ như bây giờ, hoặc tôi ngại em phản ứng mạnh, nên hai tay của tôi vẫn yên vị ở nơi an toàn, đó là 1 tay vòng sau lưng em và tay còn lại đặt trên má em. Nếu là tôi của ngày hôm nay có thể nó đã đi du lịch trên thân thể em rồi, nhưng biết đâu nhờ sự chừng mực hết sức “đàng hoàng” đó mà em không quá sợ hãi để tiếp nhận tôi.
– Anh… em sợ người ta nhìn.
Trời, thà em sợ tôi thì tôi còn ngại chứ sợ người ta nhìn thì đúng là hợp ý tôi quá.
– Ờ, anh xin lỗi, vì em đẹp quá nên anh không kiềm chế được, anh cũng mong chờ ngày gặp vợ của anh quá nên… – Tôi chọc ghẹo em cho em đỡ xấu hổ và quên chuyện tôi vừa cưỡng hôn em 2 cái.
Trong game chúng tôi xưng hô khác nhau, tôi gọi em bằng tên và xưng anh, chỉ có em là thích xưng hô vợ – chồng với tôi, cũng một phần trong game riêng bang của tôi đã có 4,5 người thích em, mà họ có lợi thế là cùng thành phố, đi off gặp em rồi, em nói với tôi muốn xưng hô vợ – chồng để người ta không làm phiền em nữa. Đây là lần đầu tiên tôi gọi em là vợ, có vẻ em thích với chuyện này nên quên hẳn chuyện tôi “cưỡng hôn”, chỉ cấu vào hông tôi một cái đau điếng.
– Anh chọc em nè.
Nhận đòn trả đũa của em làm tôi đau đến trào nước mắt, nhưng quan trọng là em đang ngồi gọn trong vòng tay tôi và không có ý định thoát ra, vậy là xem như hiểu lòng nhau rồi. Lúc này chưa đến 7h tối, vậy là tôi còn được 2h đồng hồ nữa trước khi trả lại em cho quý vị phụ huynh. Chợt nghĩ đến đây tôi bỗng chột dạ nhìn quanh, tôi sợ biết đâu ba mẹ đang ở đâu đó quanh đây quan sát 2 đứa, chuyện này không phải là không thể, dễ gì cho con gái rượu đi chơi 3h với một người lạ mặt chứ. Hành động của tôi đương nhiên làm em thấy lạ.
– Anh tìm gì vậy?
– À… anh nhìn quanh đây, nhỡ ba mẹ em đi theo 2 đứa.
– Anh yên tâm, tối nay ba mẹ em với anh trai và chị dâu lái xe đến nhà người quen chơi, 9h mới quay lại bờ hồ đón em.
– Nhỡ đâu ba mẹ em không yên tâm về anh thì sao, cho con gái xinh đẹp đi với người lạ 3h đồng hồ không lo à,không sợ anh ăn thịt hay bắt cóc em à?
– Hihi, em nói với ba mẹ là em gặp anh nhiều lần mỗi khi off game ở SG rồi, nên ba mẹ yên tâm một chút, với lại em nói trước là nếu ba mẹ đi theo mà em biết là em giận bỏ ăn bỏ uống luôn.
Nghe đến đây thì tôi bó tay với cô tiểu thư này, được yêu chiều như thế mà sao ngồi trong vòng tay tôi lại hiền như con mèo con thế nhỉ, thật là dễ làm người ta động lòng phàm… Hờ hờ. Bỗng em cười rất ranh mãnh nhìn tôi.
– Mà nếu ba mẹ có thay đổi ý định vào phút chót, thì em vẫn có người thông báo mà, chị dâu em sẽ nhắn tin cho em, chuyện em và anh em đều tâm sự với chị dâu. Dù sao anh và em quen nhau trên mạng cũng gần 1 năm rồi, mạng là ảo nhưng đêm nào anh với em cũng nói chuyện cả đêm, em tin anh không có bắt cóc em đâu, còn… ăn thịt hay không thì… không biết.
Mấy chữ cuối của em càng nói càng nhỏ, nhưng lọt vào tôi cứ như sét đánh ngang tai vậy, tim tôi đập thình thịch, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết giờ mặt tôi với em mặt ai nóng hơn nữa, mà khổ nhất là thằng em ở dưới, nó căng tức bên trong cái quần jean, kiểu này mà chỉ uống cà phê rồi về chắc thằng em nó hận thằng anh cả đời quá.
– Ừ thì nãy giờ anh cũng có muốn ăn thịt em, mà mới ăn được có hai miếng ở má với ở môi thôi, chưa hết thèm – tôi đóng chốt cho kế hoạch B của mình, một kế hoạch ngược hoàn toàn với kế hoạch A cực kì “quang mình lỗi lạc” ban đầu, haiz, cuối cùng thì “người không vì thằng em của mình, trời tru đất diệt” mà.
– Hứ, anh tham quá, anh… anh là người đầu tiền hôn em đó.
– Anh không ngờ mới gặp mà em đã lừa anh rồi – tôi giả vờ.
– Ơ đâu, em nói thật mà, sao anh không tin ? – cô bé ngơ ngác nhìn lại càng dễ thương.
– Thế ba mẹ em chưa hôn em bao giờ à, sao lại nói anh là người đầu tiên?
– Thì trừ ba mẹ ra.
– Hai ông anh nữa, lúc nhỏ cũng hôn em gái chứ.
– Thì trừ người nhà em ra.
– Thế thì anh tin, hờ hờ.
– Nãy giờ anh ghẹo em phải không, ghét hà.
Tôi không để em nói hết câu, tay trái tôi kéo em vào gần, tay phải nâng cằm em lên và đặt vào đó nụ hôn thứ 3, lần này không chỉ là hôn phớt qua mà lạ một nụ hôn sâu, tôi tham lam ngậm chặt bờ môi của em, em lúng túng rồi lặng im trong vòng tay tôi thưởng thức nụ hôn đầu đời. Được thể tôi lách lưỡi vào miệng em, khám phá một vòng mà có lẽ em chưa quen nên ban đầu chưa hưởng ứng lắm, một lúc sau lưỡi em quyện vào lưỡi tôi, cơ thể em bỗng mềm nhũn trong tay tôi, mút mạnh lưỡi em về phía miệng mình, tôi làm cho em giật mình choàng tỉnh
– Anh… em ngại… quán này đông người rồi.
Tôi bỗng nhìn quanh, ừ nhỉ, mới có mười mấy phút mà quán thêm 3 bàn rồi, có người cũng đang nhìn về phía tôi, vì tôi ngồi ngoài che em ngồi trong nên họ có lẽ không thấy rõ tôi và em đang làm gì, nhưng 1 cặp nam nữ vào quán cf chọn bàn trong góc làm gì thì có trời biết đất biết và ai cũng biết.
– Em, khách sạn nhà anh ở gần đây, giờ mọi người cũng đi chơi hết rồi, hay về phòng anh ngồi chơi, kín đáo hơn ở đây.
– Nhỡ người nhà anh về thì sao ?
– Thì mình ngồi chơi thôi, ai về thì chào, anh cũng nói với nhà là đêm nay anh đi gặp vợ anh trong game rồi. Ai về thì anh giới thiệu cô vợ đanh đá trong game cho nhà anh biết luôn.
– Này thì đanh đá – em vừa nói vừa cấu tôi một cái, nhưng em đồng ý với đề nghị của tôi.