Khi tiếng ồn ào của những người đi tập thể dục buổi sáng vang lên tôi tỉnh giấc. Nhóc vẫn đang say giấc nồng. Rón rén bước xuống nhà, vào góc bếp pha ly cafe tôi kéo ghế sofa ra gần cửa sổ… nhấp nháp từng giọt đắng chát của vị cafe đen và chất nicotin của từng điếu thuốc lá. Tôi bắt đầu nghĩ làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh hiện tại… cái khó ló cái khôn… với điện thoại tôi nhắn tin cho 2 người hẹn ra quán cafe buổi sáng… nhắn tin xong để điện thoại vào một góc chờ đợi hồi âm… 6h30 2 tin nhắn trả lời đồng ý 8h cafe…Lên gác hôn nhẹ lên trán Nhóc tôi kêu nhóc dậy vệ sinh rồi đi ăn sáng… một bữa sáng ngon lành trong không khí ngột ngạt của phiên chợ sáng… chở Nhóc ra quán cafe đã hẹn, kêu 2 món đồ uống. Nắm tay Nhóc tôi hỏi
– Hôm nay anh sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ để bắt đầu cuộc sống mới. Em sẽ bên anh chứ.
Nhóc mỉm cười và khẽ gật đầu. Trong lòng tôi như quăng đi được gánh nặng, chỉ sợ Nhóc không đồng ý… trầm ngâm theo đuổi suy nghĩ riêng và nội dung của buổi nói chuyện… giờ hẹn cũng tới… Em tới trước được 5 phút thì M tới. Hai người gặp nhau mà tỏ vẻ xa lạ quá, có lẽ giữa 2 người cũng đã chấm dứt. Nhưng hôm nay tôi sẽ là người chấm dứt mọi chuyện…
Chờ 2 người kêu xong đồ uống tôi lên tiếng:
– Hôm nay tôi mời 2 người lên đây là để chấm dứt moi thứ rắc rối bấy lâu nay. Cô bé ngồi bên cạnh tôi là người ta yêu và sẽ lấy làm vợ… tôi không can thiệp vào cuộc sống của 2 người nữa… tôi chỉ nói thế còn ai hiểu và nghĩ sao thì cứ việc. Nhưng mong rằng tôi tôn trọng mấy người thì hãy biết tôn trọng tôi… thế thôi
Bốn cặp mắt nhìn nhau qua lại nhưng không ai nói ra được lời nào. Cặp mắt tôi mang sự nghiêm nghị và tự tin, bên cạnh tôi là Nhóc với ánh mặt rạng ngời hạnh phúc… đối lập là Em với anh mắt buồn pha lẫn căm phẫn… còn nó là sự thù ghét… tôi nhìn ra tất cả… nhưng không sao… cứ thế đi để kết thúc… Buổi cafe trôi qua trong không khí ngột ngạt… thấy không ai muốn nói gì tôi kêu tính tiền và định cùng Nhóc ra về thì Em lên tiếng
– Cô có biết những gì anh tôi đã làm với tôi không? Tôi là người anh tôi từng yêu mà còn đối xử không ra gì. Cô có tự tin anh tôi sẽ không làm thế với cô không?
Thật không ngờ Em lại ghê gớm hơn tôi nghĩ, một câu hỏi đá xoáy vào nỗi lòng Nhóc bấy lâu nay… tay Nhóc nắm tay tôi thật chặt, rồi từ từ quay lại mặt đối mặt Nhóc trả lời
– Tôi tin anh ấy… chỉ thế thôi…
Rồi Nhóc quay đi kéo tôi ra khỏi quán… văng vẳng sau lưng là tiếng nấc của Em… 2 người đó ngồi lại nhưng tôi không quan tâm nữa… mọi chuyện đã quá đủ rồi…
Chở Nhóc vào siêu thị tôi khẽ dặn.
– Mua ít đồ chiều chiều mình bắt xe đi Nha trang luôn Em nhé. Anh muốn có chút không gian dành cho Em và cho anh. Anh cũng cần có không gian mới để quên đi mọi thứ đã qua
– Dạ… em tin anh sẽ vượt qua mà.
Và rồi cứ thế, tôi và Nhóc lang thang đến trưa trong siêu thị…Nhóc lo mua từ những thứ nhỏ nhất cho một cuộc du lịch ngắn ngày…
Về đến nhà bỏ mọi thứ vào phòng tôi và Nhóc ra phụ mẹ nấu ăn. Một không khí đúng nghĩa của gia đình. Tôi nhìn thấy trong mắt mẹ tôi là sự hài lòng, sự âu yếm dành cho Nhóc… quan sát kỹ từng cử chỉ của Nhóc tôi đã hiểu… Nhóc thay đổi rồi, không còn là cô Nhóc của ngày nào nữa mà đã trưởng thành… có lẽ số tôi lúc này đây là sự ban thưởng của ông trời sau bao lần bị trừng phạt… khẽ thủ thỉ với mẹ xin phép đi Nha Trang chơi. Mẹ đồng ý không do dự. Vậy là bà đã xem cô Nhóc thực sự là một thành viên của gia đình tôi…
…
Chuyến xe lăn bánh dần rời xa thành phố Buôn Ma Thuột, tôi ôm Nhóc vào lòng và cùng em ngắm nhìn từng rừng cafe xanh mướt, từng dòng xe qua lại trên chuyến đường. Khẽ dựa đầu vào vai tôi, Nhóc mỉm cười và nhìn tôi âu yếm. Lần đầu tiên cô Nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt đặt trọn niềm tin… mỉm cười đáp lại tôi ôm Nhóc chặt hơn mặc kệ những ánh mắt tò mò và ngại ngùng của những người xung quanh đang nhìn tôi và Nhóc… Và thiếp đi vào giấc ngủ đến khi có tiếng lơ xe đánh thức. Tôi và Nhóc xuống xe và bắt taxi thuê phòng tại một khách sạn gần biển… cả 2 đứa cùng thả người xuống giường sau chuyến xe, công nhận mệt nhưng mà vui thật… nằm một lát tôi bật dậy và bế Nhóc vào phòng tắm…bên tai em tôi khẽ thủ thỉ
– Hôm nay anh sẽ tắm cho con Nhóc của anh nhé
– Xí… ai cho mà ham. Đi ra ngoài ông già…
– Hahahaha…
Một tuần trôi qua nhanh chóng, khoảng thời gian đó tôi và Nhóc ít trao nhau những lời âu yếm mà thay vào đó là từng cử chỉ chăm sóc cho nhau. Trao nhau từng nụ hôn lãng mạn bên bờ biển trước hoàng hôn, cùng em vui đùa với gió với cát và sóng biển. Từng đợt sóng cao trao như phảng phất chút gì đó… tâm linh của con người… Vui đến mấy thì cũng kết thúc, có chăng những gì hạnh phúc của vài ngày vừa qua sẽ được in sâu trong tôi và Nhóc… một tình yêu chớm nở trong tôi hòa quyện cùng sức nóng của tình yêu nồng nàn trong Nhóc… tôi không nói ra… vẫn chỉ đối với Nhóc như thế… có chăng chỉ là sự quan tâm đến nhiều hơn… nhưng những gì đã qua suốt mấy năm qua như một vết đen trong lòng tôi… có chăng hạnh phúc với tôi chỉ luôn bắt đầu rồi nhanh chóng kết thúc… thôi thì cứ chôn nó trong lòng, bằng lòng với những gì mình đang có… hãy thế đi…
Suốt thời gian một tuần lễ tôi không đi xa hơn với Nhóc trong vấn đề tình cảm, chỉ trao cho Nhóc từng nụ hôn, rồi từng đêm ôm Nhóc nằm trong lòng và chìm vào giấc ngủ… ở bên Nhóc trong tôi không dấy lên bản năng của một người đàn ông nữa… dù gì tôi cũng hi vọng một ngày nào đó khi tình cảm của tôi rõ ràng lúc đó tôi sẽ bù cho Nhóc tất cả… Chỉ còn đêm nay thôi ngày mai cuộc sống quen thuộc lại bắt đầu…
2h sáng thức giấc tôi bước nhẹ ra ban công đắm chìm vào màn đêm và thưởng thức nó… Tiếng chuông tin nhắn vang lên, bước vào phòng lấy điện thoại. Mở hộp thư là Em nhắn đến : “Em biết em sai với anh rất nhiều, nhưng mong anh đừng lạnh lùng với em như thời gian qua nữa. Hãy cho em một cơ hội đi anh. Em nhớ anh”. Ấn nút delete tin nhắn, tôi đã cố xóa đi và đã làm tất cả. Tại sao người phụ nữ đó cứ làm tôi khó xử chứ… Thôi dù gì đau một lần còn hơn cứ ám ảnh về chuyện cũ. Quyết định không hồi âm tôi trở về bên Nhóc tìm giấc ngủ để ngày mai trở về nơi tôi đã lớn và trưởng thành…
Thứ 2 đầu tuần…
Lên công ty ai cũng háo hức với ngày đầu năm. Xếp đặt bàn ăn trưa tại một nhà hàng chúc mừng năm mới đến với hi vọng sẽ thành công hơn. Anh em gặp nhau vui đùa hớn hở cùng cafe, tán dóc… đợi chờ đến giờ gặp mặt. 10h30 tôi trở về nhà, chở Nhóc đi như đã hẹn. Nhóc không trang điểm, mái tóc để thả tự nhiên và khoác lên mình chiếc quần jean cùng áo thun màu trắng. Nhóc đẹp đến tự nhiên quá. Choàng tay ôm nhóc một lát (chẳng biết từ bao giờ tôi có thói quen ôm nhóc từ đằng sau rồi hít lấy hít để mùi hương tóc em) rồi kéo em rời khỏi nhà đến nhà hàng mà công ty đặt sẵn…
Sự đời có ai học chữ ngờ chứ… khi tôi và Nhóc tiến vào cửa nhà hàng thi bắt gặp em đi với người đó… tình cờ thật nhưng tôi xem như thoảng qua, tay nắm chặt lấy nhóc và tỉnh bơ bước vào trước mặt em. Tiến lên bàn công ty đang ngồi tôi biết rằng em vẫn nhìn theo hình ảnh của tôi và Nhóc. Ga lăng kéo ghế cho Nhóc ngồi xuống tôi cũng ngồi bên cạnh. Anh em trong công ty nhìn tôi như muốn nói : Ai vậy… Mỉm cười đáp lại sự tò mò của mọi người ta im lặng không nói gì… Rồi gia đình xếp đến. Buổi tiệc bắt đầu. Hơn 30 người vui vẻ nói cười ăn uống nhưng lưng tôi như lạnh ngắt… Cầm ly bia trong tay bước qua bàn Em đang ngồi sau một góc khuất. Tôi ngồi xuống và tỏ vẻ thật bình thản
– Trùng hợp nhỉ. Hai người cũng ăn ở đây sao.
Thằng M cầm ly bia cụng với tôi một cái rồi cả 2 người cùng im lặng. Thấy bầu không khí trầm lặng tôi đứng lên cáo từ vì đã làm phiền và bước chân bỏ đi… Ừ thế cũng tốt, nói ra làm gì khi mà những hành động đã ám ảnh sâu trong tôi cơ chứ…
Buổi tiệc kết thúc, vài anh em kéo tôi đi quán cafe ngồi đánh bài. Chở theo Nhóc lòng tôi trầm lặng. Tại sao trong tôi vẫn cứ nghĩ đến Em nhiều thế. Có lẽ cô Nhóc cũng hiểu nên không nói gì… Đến quán cafe, tập trung tinh thần đánh bài mọi chuyện trong tôi cũng vơi dần đi hết. Giết thời gian đến 5h chiều thì tôi xin phép đi về… Chở Nhóc đi dạo quanh thành phố và tấp vào quảng trường uống nước mía… nhìn ngắm dòng người qua lại… những đứa trẻ đang chơi với nhau… miệng tôi khẽ mỉm cười vì cuộc sống bình dị quá… chỉ có tôi là luôn dậy sóng mà thôi…bâng quơ tôi hỏi Nhóc
– Em muốn sinh con trai hay gái?
– Con gái anh.
– Tại sao?
– Tại vì đã có một thằng nhóc kháu khỉnh rồi. Sinh thêm con gái em mới làm đẹp cho con được chứ?hihi…
Nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt Nhóc trong lòng tôi càng nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi với Nhóc. Nhóc luôn tốt như vậy đấy. Luôn tạo ra cho tôi một không gian thật êm đềm và thanh bình… còn tôi đã làm gì… bên Nhóc tôi chỉ nghĩ đến Em. Không lẽ tình yêu của tôi đối với Em nhiều và lớn lao đến thế… Câu hỏi chẳng bao giờ có lời đáp… Rồi Em xuất hiện trước sự bất ngờ của tôi và Nhóc
– Tại sao Em lại ở đây? – Tôi hỏi
– Không được sao. Quảng trường đâu phải của anh.
Im lăng không nói gì nữa, Em tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nhóc. Tỏ vẻ bình thản Em nói chuyện với Nhóc thật vui vẻ. Chứng kiến sự giả tạo trên khuôn mặt Em, tôi lắc đầu rồi đứng dậy
– Tụi Em ngồi nói chuyện đi. Anh đi mua ít đồ rồi quay lại.
Xách xe bỏ đi, tôi không thể chứng kiến thêm nổi nữa. Thôi kệ để cho 2 người nói chuyện với nhau sẽ thoải mái hơn. Rút điện thoại nhắn tin cho Nhóc : Khi nào chị ấy về em gọi anh quay lại nhé. Đừng giận anh…