Tầm 11h30 mình phụ mẹ dọn cơm trưa.– Diễm sao rồi con? Đỡ hơn chưa?Mẹ hỏi.– Dạ, đỡ rồi. Nhưng rảnh rỗi lại hay nghĩ lung tung rồi khóc..– Tội nghiệp con bé!! Gia đình đã khổ rồi, lên đây cũng không được yên thân nữa. Bởi vậy, con gái đẹp đâu hẳn là có phước, còn khổ hơn những người không có nhan sắc..
Mẹ chép miệng than thở.
Mẹ nói cũng đúng. Giá như chị xấu hoắc, chắc chẳng ai làm phiền và cũng không xảy ra những chuyện thế này. Nhưng nếu chị xấu, liệu mình có nảy sinh tình cảm không nhỉ? Hên xui, lửa gần rơm lâu dần cũng bỏ qua bề ngoài mà yêu mến cái nết thôi… nhưng bây giờ bắt chị xấu đi thì còn lâu mình mới chịu.
– Mà mẹ thấy hình như con quan tâm chị Diễm hơi nhiều đó nhen!!
Mẹ nhìn mình cười cười, làm mình chột dạ quá.
– Giờ nhà có con với chỉ à, chỉ giỏi giang hiền lành nữa, gia đình lại khó khăn. Con không quan tâm sao được mẹ!!
Mình cố lấp liếm, nhưng đáp mà vẫn cắm đầu vào đĩa thức ăn, chẳng dám nhìn mẹ.
– Ừ, thì mẹ có nói gì đâu, chỉ thấy lạ lạ thôi! Hồi trước con cũng có quan tâm hai chị được như vậy đâu.
– Hai chị lớn hơn con nhiều mà, nên có nhiều chuyện khó chia sẻ được. Còn chị Diễm thì khác, giống như bạn con vậy, chắc suýt soát tuổi nên con thấy thân thiết hơn!!
– Chắc vậy. Mẹ nói vậy thôi, chứ con lo được cho chị thì mừng cho nó, nhớ trò chuyện an ủi chị thường xuyên để nó bớt tủi thân.
– Dạ.
– Mẹ tính vài hôm nữa con Diễm khỏe rồi, sẽ đưa nó về quê…
Mẹ chợt nói.
Nếu hôm trước mẹ nói chuyện này, mình sẽ đồng ý ngay. Nhưng hồi sáng vừa nói ra, chị đã muốn khóc rồi, mình cũng đã hứa với chị. Giờ tự dưng mẹ lại có ý giống mình, thật khó xử..
– Con thấy không ổn mẹ à..
Mình vọt miệng.
– Sao không ổn?
– Mấy hôm nay mình giấu không cho dì dượng Hai biết chuyện, giờ tự dưng đưa chị về quê, thế nào họ cũng biết. Với lại gia đình chị khó khăn mà, mấy tháng nay trông chờ chị Diễm sớm ra nghề phụ giúp gia đình, giờ chị về dưới đó việc học dở dang, việc làm cũng không có, biết sống thế nào hả mẹ?
Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói.
– Mẹ tính rồi, sẽ cho con Diễm một số vốn để làm ăn..
– Con sợ chị không dám nhận đâu, tính chị mẹ cũng biết mà! Với lại chị còn trẻ người non dạ, làm ăn biết làm gì đâu, rủi bị ta gạt tiền mất tật mang nữa thì khổ!!
– Vậy… hay là mẹ đưa tiền cho dì dượng con? Để họ có vốn nuôi bò hay gì đó… chắc cũng sống được.
– Dì dượng không bao giờ dám nhận tiền của mẹ đâu. Ai cũng có lòng tự trọng mà, hôm trước xuống quê nói chuyện với dì Hai, con thấy dì áy náy chuyện nhờ vả gia đình mình giúp chị Diễm lắm rồi!!
– Sao con toàn bàn ra không vậy? Không muốn mẹ giúp nhà con Diễm hả?
Mẹ nhìn mình nghi ngờ.
– Đâu có. Mẹ giúp được nhà chị, con còn mừng cho chị nữa là… Nhưng mà con thấy vậy không ổn lắm!!
Mình hoảng hồn vội nói.
– Thằng T nói cũng có lý đó em, anh thấy không ổn thật!
Ba mình chợt lên tiếng.
– Vầy không được, kia cũng không được, chứ biết tính sao giờ?
Mẹ mình ngao ngán.
– Mẹ cứ để từ từ, con nói chuyện dọ ý chị Diễm coi sao, rồi mình tính hén!!
Mình nhanh nhảu.
– Ừ, thôi tùy nó. Mẹ chỉ lo cho nó thôi, sợ ở đây mốt gặp nguy hiểm nữa..
– Dạ, con nghĩ chị cũng hiểu mà, mẹ đừng lo!!
Đổ cả mồ hôi trán mới thuyết phục được mẹ, mình thở phào nhẹ cả người. Giờ mà đưa chị về quê, chẳng biết chị sẽ ra sao nữa… Mấy hôm nay có mình ở bên cạnh an ủi suốt mà còn buồn thế kia…
Chị ngủ rất ngon, đến tận chiều tối mới dậy, còn phụng phịu trách mình sao không kêu chị. Chị sợ ngủ nhiều riết quen, sẽ thành gái hư làm biếng!
– Chời ơi, bệnh thì ngủ suốt phải rồi. Có gì đâu mà hư với chả không hư..
Mình ngán ngẩm lắc đầu.
– Chị sợ dì nói…mà không biết sao uống thuốc vô ngủ ngon quá, chị không hay luôn.
Chị cười lỏn lẻn.
– Mẹ em lo cho chị lắm, không có nói gì hết, đừng lo!! Mẹ nói coi chị như… con dâu vậy đó.
Mình hấp háy mắt.
– Thôi đi, xạo quá!!
– Thiệt, không tin em dắt chị xuống hỏi mẹ, đi.
Chị đỏ mặt, đấm thình thịch vào lưng mình, tự dưng có người đấm bóp cho, sướng vãi!!
Tối nay ba mẹ lại nhà chú Quyết hỏi chuyện xem tình hình thế nào rồi. Nói thì nói vậy chứ ông bà cũng rất lo lắng cho mình, cứ sợ bên thằng Quang ỷ có tiền rồi làm bậy.
Chị khỏi hẳn rồi, không còn sốt nữa, chẳng chịu ăn cháo mà cứ đòi ăn cơm. Cơ mà ăn được có một chén nhỏ xíu lại bảo no rồi, ép thế nào cũng không ăn thêm. Mình chịu thua, nắm đầu…à không, nắm tay chị kéo lên phòng.
– Ra ban công chơi chút đi T, chị muốn ra đó hóng mát.
Chị đề nghị.
– Không được. Chị vừa khỏi bệnh đó, ra ngoài trúng gió bệnh nữa.
Mình lắc đầu.
– Đi mà… chị ở trong phòng hoài ngột ngạt quá à!!
Chị nắm tay mình, nài nỉ.
– No, no. Vài hôm nữa khỏi hẳn rồi tha hồ ra đó chơi, giờ thì không được. Chị không nghe em giận đó!!
Mình hơi xiêu lòng, nhưng vẫn cố nghiêm mặt thiết diện vô tư.
– Thấy ghét!!!
Chị phụng phịu leo lên giường nằm quay mặt vào tường, không thèm nói chuyện với mình nữa.
Mình đóng cửa phòng chị lại, sau đó leo lên giường nằm kế bên.
– Đi xuống, ai cho lên đây?
Chị quay ra xô mình.
– He he, đuổi em đi xuống thiệt à, không khóc đó!!
Mình cười khả ố.
– Ừ, mắc gì khóc. Điiiiii…
Chị nghênh mặt, hai tay yếu như sên xô mình, chẳng nhích được 1 mm nào.
– Đi nè…he he…
Mình quàng tay ôm mạnh chị vào lòng. Mấy hôm nay mẹ cứ lên xuống thăm chị hoài, thành ra mình chả dám manh động. Giờ tranh thủ ba mẹ vắng nhà, phải âu yếm chị bù lại mới được..
– Buông ra coi..
Chị cố xô mình ra, người cứ ngọ nguậy như con giun.
– Còn lâu cưng à!! Mấy bữa nay không được hôn cái nào hết, nhớ muốn chết luôn!!! Bù lại cho anh đi!!
– Hứ, còn xưng anh nữa chứ. Giận T rồi, đừng mơ..
– Haizzz…bữa trước bị thằng đó đạp cho mấy cái vô ngực, giờ đau quá chừng!! Không biết có bị gãy xương không nữa..
Chị đang cựa quậy, nghe mình than thở chợt nằm yên, đưa tay kéo nhẹ áo mình lên.
– Ax, làm gì vậy? Dê hả?
Mình vờ đưa hai tay che ngực, miệng la hoảng.
– Dê cái đầu T!! Chị coi coi, đau ở đâu vậy? Sao mấy nay không nói chị biết?
Chị liếc mình, tay cứ cố kéo áo mình lên để xem cho bằng được.
– Ax…thôi…nhột quá…
Mình nhột muốn chảy cả nước mắt, đẩy tay chị ra.
– Dám gạt chị, nhớ đó!!!
Chị vỡ lẽ, hai tay lại vỗ thùm thụp lên ngực mình.
– Ui da…đau…
Mình rên rỉ.
– Cho đau chết luôn! Hứ…
– Phạt chị nè…
Ngay khi chị nghênh mặt lên thách thức, mình chồm đến áp miệng lên làn môi chị..
Chị hơi bất ngờ, nằm ngay đơ một lúc mới hoàn hồn lại được, rồi siết chặt mình…hôn mình cuồng nhiệt…