Tôi vẫn nhớ những cảm giác khi ấy, thề rằng, đó là những thứ khó chịu nhất mà bản thân tôi phải chịu đựng. Quay quắt trong nỗi sợ hãi, cứ phải duy trì một mối quan hệ mỏng manh trong lo lắng, nó khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi khao khát có một người để chia sẻ, chỉ cần lắng nghe mình, vỗ nhẹ vào vai mình, rồi không cười vào mặt tôi khi tôi quá yếu đuối mà bật khóc. Vậy mà, không một ai, đủ biết tôi đang như thế nào. Tôi thấy mình đang run sợ trước cuộc sống, thấy nó mờ đi, không một ánh sáng nào phía trước.Tôi là một người lạnh lùng đúng nghĩa, và có lẽ, thích quan tâm người khác một cách âm thầm hơn, nên, nhiều khi, tôi thấy mình quên đi sự chủ động trong cuộc sống, toàn chờ người khác nhắc đến tên mình, nhờ mình rồi mới làm. Ngay cả chuyện tình cảm, tôi cũng luôn là một đứa không bao giờ chủ động. Dễ yêu, nhưng cũng dễ từ bỏ, đó là điều tôi hay nói, nhưng không phải là sự thật mà tôi nghĩ.
Nguyệt bắt đầu mối quan hệ này, và giờ, cô nàng đang nắm giữ cái chìa khóa lâu dài của mối quan hệ giữa hai đứa, cái chìa khóa ấy, dễ bị bẻ cong như cái sự thật mà thằng Hiển đã nói với Nguyệt. Tôi không chủ động, tôi có quyền gì giận dữ, khó chịu trước sự bất thường của Nguyệt, phải chi tôi chủ động, thì hiện giờ đã khác, Nguyệt sẽ không có những suy nghĩ, và thiếu sự tin tưởng vào bản thân tôi như thế.
Đạp xe trong tâm trạng bình thản một cách kỳ lạ, chưa bao giờ tôi đón nhận một sự thật buồn bã một cách bình thản đến vậy. Tôi chỉ cười, nhạt nhẽo đến mức, tôi không biết mình đang cười, tôi chẳng còn cảm giác, về mọi xúc cảm trong cơ thể, như trước, như cái ngày em ra đi ngay trước mắt tôi, tôi đã bóp nghẹn chiếc ô trên tay, để những thanh sắt nhỏ đâm qua tay, và máu tôi hòa vào cái dòng đỏ nhạt dần, trôi theo làn mưa trên mặt đường. Giờ thì, mọi thứ cũng giống vậy, con người có thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có một điều duy nhất không thể khác đi, đó là con người thật của họ, khi trải qua một lần vỡ của cảm xúc, với tôi, điều đó hoàn toàn đúng. Cảm giác có thể chết đi ngay tức khắc, nhưng thân xác còn kiệt quệ đến mức, không thể lê thân tìm kiếm một mục đích tự kết liễu cuộc sống một cách rõ ràng?
Ghé qua từng nơi một, những khung đường thật thân thuộc, tôi vẫn đủ tỉnh táo để không đưa mình lạc vào con đường mà người con gái đầu tiên tôi yêu đã mất, mà thay vào đó, tôi cứ đi, cứ rẽ qua tất cả các con đường, bất cứ nơi nào tôi có thể đi, có thể chào mừng tôi. Nắng chiều tắt hẳn, cũng là lúc tôi buông những giọt lệ trên gương mặt, đeo khẩu trang lại, đội chiếc mũ lên, tôi cố gắng không để ai nhận ra gương mặt mình khi ấy.
Tôi vừa đi vừa khóc!!!
– Này, cậu ơi?
Một giọng nói, đủ để tôi nghe thấy, khi vừa đi ngang qua trạm xe bus gần trường. Vậy là tôi đã đi được một vòng quanh khu này, vòng qua trường được vài lượt rồi. Hài thật, tôi chỉ luẩn quẩn như vậy sao?
– Gì vậy? – Tôi đỗ xe ngay trạm xe bus ấy, vội lau đi những giọt lệ, làm đôi mắt tôi ướt đi. Cô nàng hôm trước tôi cho đi nhờ xe đây mà.
– Cậu khóc à?
– Không, bụi bay vào mắt thôi! Cậu gọi tớ à?
– Mắt cậu đỏ lắm, mà… cậu đưa tớ về được không? Tớ chờ hơn 30 phút rồi nhưng không có chuyến xe nào qua cả! – Đôi mắt cô nàng cũng không khác tôi hiện giờ, như đang khóc vậy!
– Ừm, cũng được, mà cậu dễ khóc quá đấy, haiz. – Tôi cười.
– Cậu không biết cảm giác chờ xe bus khó chịu đến như thế nào đâu!
– Chắc cũng giống như cảm giác chờ đợi một số điều gì không thể nhỉ? – Tôi khẽ gật đầu.
– Dạ! – Cô nàng tự nhiên đỏ mặt một cách kỳ lạ, và khó hiểu nữa?
– Cậu lên xe đi, và chỉ đường nữa, tớ không biết nhà cậu ở đâu đâu! – Tôi bắt đầu nói thêm.
– Cảm ơn cậu! – Cô nàng ngồi phía sau tôi, giữ khoảng cách với tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở thật khẽ phả vào lưng mình, Có vẻ như thu đến rồi, cũng là thời khắc khiến cho con người ta trở nên tinh tế và tâm trạng hơn gấp bội.
– Nhà tớ khá xa đấy? – Cô nàng giờ mới chịu nói, chứ tôi đang loay hoay không biết sẽ đi đường nào để đưa cô nàng về nữa.
– Cậu nói câu này là muốn tớ thả cậu ở đây à? – Tôi khẽ đùa.
– Cậu dám bỏ tớ ở đây?
– Ai bảo tớ không dám. – Tôi nói.
– Tớ thừa biết cậu quá mà.
– Ờ…
– Ờ cái gì?
– Không, nhà cậu ở đâu? Nãy giờ im re vậy?
– Bên Tổ 35 đó, xa nhỉ? Hihi! – Cô nàng cười tự nhiên tôi cũng thấy mình khá hơn.
– Cậu làm tớ có động lực muốn thả cậu ở đây ngay và luôn đấy! hừm! – Chứ sao nữa, cách nhà tôi cả 7 cây số chứ chả đùa, cả đi cả về là 14 cây, tôi ăn ở đâu đến nỗi mà.
– Hừm, có một tên đáng ghét không giữ lời hứa này.
– Tớ có hứa gì? – Tôi vờ ngu.
– Hứa đưa tớ về tận nhà rồi mà, thấy xa quá, muốn thả người ta đi bộ về chứ gì? – Cô nàng lè lưỡi.
– Tớ cắt lưỡi đấy, không phải lè lưỡi ra đâu nhé! Lưỡi cậu không đẹp bằng lưỡi tớ đâu mà khoe. – Tôi cũng quay mặt lại lè lưỡi lại.
– Kinh quá! Giống chú cún nhà tớ cực cậu à! – Cô nàng nhăn mặt.
– Hừm, Ý cậu là dễ thương giống nó chứ gì?
– Cậu đang so sánh mình với nó đấy à? Hihi! – Cô nàng nói câu này xong, tôi mới tá hóa, tại sao mình lại so sánh mình với cún con nhỉ?
– À, mà cậu tên gì? – Tôi hỏi, nói chuyện nãy giờ, và mấy lần gặp với nhau mà cái tên vẫn chưa được biết.
– Gọi tớ là Len!
– Tên lạ vậy? – Tôi thắc mắc!
– Tên thật của tớ rồi cậu sẽ nhớ ra thôi mà, hì!
– Tớ trước kia quen biết cậu à?- Tôi hơi thấy đầu óc mình nhức lên, khó nhớ quá.
– Cậu… không nhớ thật à?
– Không… thật mà!
– Đáng ghét!
– Ơ…!!!
Cả một đoạn đường, tôi không còn nhớ đến Nguyệt, hay bận tâm đến những thứ đang làm loạn trong đầu óc mình. Nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ rằng, giữa tôi và Len, hình như có một mối liên quan nào đó, và hình như, tôi từng gặp cô nàng từ rất rất lâu rồi.
Gió thu thổi mạnh, nắng tắt hoàn toàn trên bờ vai tôi, dường như, tôi đã ngừng để sự yếu đuối ngự trị trên đôi mắt mình, thay vào đó, là sự cứng nhắc của bản thân với một người con gái ngồi ngay phía sau lưng mình. Cô gái ấy, như rất thân với tôi, chẳng ngại ngần hay tỏ ra xa lạ như hai người mới gặp nhau cả!
Cậu là ai chứ? Cô nàng kỳ lạ!
– Này, Len!
– …… ! – Im lặng.
– Len, nghe thấy tớ nói gì không đấy! – Cô nàng vẫn im re phía sau tôi.
– ……. !
– Len, nghe tên đáng ghét nói gì không? – Tôi bắt đầu quay mặt lại phía sau, rồi thất thần, dừng hẳn xe lại.
Trước mắt tôi, Len đang khóc, cô nàng che đi tiếng nấc thật lớn phía sau tôi, chẳng biết lý do nào, khiến tôi thấy mình khốn nạn đến vậy? và tôi đang không biết mình đã và đang làm sai điều gì.
Cảm giác ấy, giống như có một tờ giấy, vẽ ước mơ lên đó, rồi bị ai đó ngang nhiên xé đi trước mặt, thật khó chịu!