Ngày khai giảng hôm ấy không được diễn ra vì lý do mưa quá to… tôi ở lại trường được một khoảng thời gian, rồi cũng cùng chúng bạn ra về… lòng bỗng nhiên có chút gì đó vui lên một cách kỳ lạ… định hình ra, tôi biết chắc chắn là do người con gái ấy đã mang lại…Dường như tôi bắt đầu để ý đến Nguyệt nhiều hơn, nhưng không phải bằng cách mà một đứa con trai thích một đứa con gái, mà chỉ là giữa một người bạn đối với một người bạn…Và tôi cũng nhận ra, mỗi lần tôi nhìn lén Nguyệt cũng là cái lúc mà cô nàng đang nhìn mình… Nhưng khi mà hai ánh mắt chạm nhau, tôi luôn là người quay đi đầu tiên… kèm theo sự bối rối mà bản thân tôi không nên có! Có lẽ định nghĩa về hai từ bạn thân, tôi dần như hiểu được… và còn hiểu rất rõ khi chính nó bị phá vỡ…
…
Một buổi tối với bóng đêm bao trùm, tôi lang thang và thể hiện sự cô độc trong từng bước chân, rảo bước trên con đường mà mình đã thấy ánh mắt của em lần cuối cùng. Khẽ thở dài những từng đợt thật não nề, đôi mắt biết thế nào là trống rỗng nhưngkhông thể thoát ra khỏi cảm giác ấy… như bị chói buộc, bị gắn liền…
Dưới Con đường của những cơn mưa, tôi biết chắc rằng đó là nơi buồn nhất. Bàn tay tôi đã buông xuôi em trong thứ màu sắc ghê tởm và đáng ghét của máu, bên giọt nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt thanh tú của em… câu nói cuối cùng của em tôi vẫn còn nhớ rất rõ… Và tôi càng tự hành hạ bản thân mình, vì trong câu nói và cơn đau của em, tôi thật sự rất vô dụng… tôi mặc em đau, mặc em rời xa, tôi chỉ biết nắm chặt tay em trong lúc ấy, cứ tưởng chỉ như vậy, là đủ sức kéo em ra khỏi bàn tay của thần chết…
Con người mà,làm sao có thể tránh khỏi điều không may đang xảy ra, khi biết chắc rằng nó có tồn tại mà vẫn không tìm cách tránh né, hay biến nó thành một điều hết sức đơn giản. Đôi khi thứ đáng sợ nhất không phải cái chết, mà là cuộc sống đang tồn tại và sống với hàng ngàn thứ phải lo nghĩ. Có lẽ chỉ có hồi còn bé, thì sự vô tư, hồn nhiên mới là điều hoàn hảo và duy nhất, càng lớn nên rồi, biết suy nghĩ, và càng thêm nhiều suy nghĩ… thoát ra và bình yên như hồi nhỏ chắc là chuyện không thể…
Tôi đứng lại ngay nơi mà bóng em ngã xuống… hình ảnh kinh khủng ấy lại hiện lên, tiếng còi xe ngân lên, tiếng động cơ rõ dần, tiếng mưa ngày càng nặng hạt, tiếng cười đùa của chúng bạn, tiếng khóc sụt sịt khi tất cả vay quanh em, tiếng hét của bản thân tôi vì quá đau đớn, tiếng xe cứu thương ngân lên một cách quá chậm trễ….
Cơn gió lạnh thốc ngược phía sau tôi, cảm giác lạ lùng chạy dọc xương sống, chút gì đó vụt qua trước mắt tôi, một cái bóng đen mờ nhạt… rồi rõ dần…
Tôi đưa tay lên gạt đi nước mắt, định thần nhận ra, không thể sai được, đó là em…
Tôi đang ở đâu đây, làm sao tôi lại có thể gặp em thế này… tôi chạy vội đến gần, vươn đôi tay với lấy hình bóng ấy…
Em cười, nụ cười nhạt…nụ cười mà tôi sợ nhất… nụ cười buồn trên môi em…
– Quên tớ đi K à, đừng nhớ gì cả, cậu làm phiền suy nghĩ của tớ quá…
– SAO? – Tôi vẫn tiếp tục chạy theo chiếc bóng của em đang bay nhẹ trên mặt đường…
– Tớ mong cậu hạnh phúc và bình thường trở lại, tớ không thể vui được khi tớ khiến cậu thay đổi nhiều như thế. Nếu cậu còn thương tớ,hãy sống thật tốt, như vậy tớ mới….
… Tiếng động cơ vang rền trên khung đường vắng vẻ, thứ đèn vàng vọt lao thẳng vào tôi như thời điểm của ngày hôm đấy…. chiếc xe máy lao vào tôi….
…
Tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi ướt đẫm sống lưng tôi, lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt, sờl ên trán, tôi định thần nhìn vào chiếc đồng hồ bên cạnh giường…
– 2 giờ sáng…!
Thở hắt ra,rồi dựa lưng vào thành giường, tôi bắt đầu suy nghĩ, đầu óc quay cuồng, không thể đưa mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa, giấc ngủ với tôi lúc đó, sao thật đáng sợ…
‘Cậu đã xuất hiện trong giấc mơ của tớ, điều mà suốt gần một năm nay tớ chưa từng có. Tớ ngỡ mình đã được gặp cậu thật sự,tớ tưởng khoảng khắc ấy có tồn tại, sau rồi cũng chỉ là mơ… tớ đâu sợ gì hết,tớ đâu sợ hình hài ấy của cậu, tại sao cứ phải trốn tránh tớ, rồi làm phiền giấc ngủ của tớ. Tớ chờ cậu ngay bây giờ, bên ngoài cuộc sống này…
Cậu muốn tớ quên cậu? chắc là điều ấy dễ dàng nói được trên bờ môi, chứ thực chất để làm được, bản thân cậu cũng biết khó thế nào mà…tớ xin lỗi vì cứ gọi tên cậu quá nhiều lần, làm phiền cậu quá nhiều, giờ thì tớ sẽ cố gắng…để quen với cuộc sống không kỷ niệm về cậu… tớ vốn biết mình sẽ làm gì và làm gì để tốt hơn, cậu cứ yên tâm…
Tạm biệt cậu…!’
Tôi như lạnh lùng ngay với cả suy nghĩ hàn gắn của chính bản thân mình, tôi như mất hẳn lý chí, chỉ còn chút tự ái, hờn ghen với một chiếc bóng nơi góc phòng đầy khó hiểu… Tôi chẳng thể thoát ra, khỏi những nỗi buồn đang đeo bám cảm xúc… thực sự khó chịu…
Tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, một góc phòng sáng hẳn lên bởi màn hình bé nhỏ của chiếcdi động…. Tôi với chiếc điện thoại, rồi xoa đầu khi chẳng nhớ số di động lạ lẫm này là của ai…
Lúc này là 2 giờ 15 phút sáng…
‘ Cậu ngủ chưa…’ – Đó là nội dung tin nhắn…
Tôi cảm thấy khó hiểu vì điều đó, có một cảm giác đang tiến đến bên tôi đầy bất an…
– Tôi chưa ngủ… ai đấy?
– Cậu khó ngủ à? – Tin nhắn trả lời ngay sau đó…
– KHÔNG? Ai vậy, cũng khó ngủ sao? – Tôi hơi bực.
– Ừ, tớ đang nạp cho xe đạp điện…
– Mình không biết bạn là ai, nhưng hình như bạn không được bình thường cho lắm? – Tôi nhắn, cũng hơi hoảng vì có người nửa đêm mò dậy nạp điện cho xe… haiz
– CÓ cậu mới có vấn đề ấy… giờ này mà không ngủ?
– Bạn cũng thế còn gì? – Tôi cười.
– Cậu biết tớ là ai không?
– NÓI THỪA, biết thì tôi đã không hỏi? – Tôi gãi đầu.
– ĐOÁN đi…
– Không rảnh? – Tôi trả lời.
– Không nói…
– Vậy thì kệ bạn nhé, tôi cần yên tĩnh, chào!! – Tin nhắn cuối cùng của ngày hôm đấy tôi gửi đi… và chắc chắn rằng, tôi không hứng thú với kiểu nhắn tin nửa vời như thế này!!!
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại như bị hút vào chiếc điện thoại, tôi như chờ tin nhắn của số máy ấy… chờ đợi một cách đầy kỳ lạ và hoang đường…
Không có tin nhắn trả lời, suốt cả đêm hôm đấy!!!