Tít tít, tiếng chuông báo thức kêu nhức cả óc, tôi với tay cầm cái đồng hồ báo thức, đã 5h10 rồi, tôi trở mình dậy, uể oải vươn vai, duỗi duỗi tay chân mấy cái cho đỡ buồn ngủ, mặc thêm cái quần sock rồi đi xuống dưới nhà, tôi đã khỏe hẳn từ hôm qua nên tôi quyết định sáng nay sẽ qua nhà Linh kêu nó đi chạy vậy, chúng tôi đã quy ước trước rồi là nếu có gì thì gọi trước để biết, không thì cứ đúng 5h30 tôi đến đón nó đi công viên.Xe lướt nhanh trên đường, cái lạnh sáng sớm thấm vào da, lạnh run cả người, hai hàm răng đập vào nhanh kêu cành cạch, khẽ vặn ga xe cố lướt nhanh nhanh cho chóng đến nhà nó, rẽ vào khúc cua, tôi cố tìm cái bóng hình của Linh mặc áo thun bó, cái quần sock ngắn, luôn đứng trước cổng nhà chờ tôi đến, nhưng nhìn mãi không thấy, đến tận cổng rồi mà cũng không thấy, ngó xem Linh có đứng khuất ở chỗ nào chờ tôi không, tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy cái bóng nào cả, xung quanh cũng đã có lác đác người dậy sớm đi đi lại lại tập thể dục rồi, tôi ngó đồng hồ, mới chi 5h25, chắc tại tôi đến sớm quá chăng, xoa xoa 2 bàn tay, thôi phù phù cho đỡ lạnh, cố nán lại chờ nó ra.
Nhưng rồi 5h30, 5h45 rồi 6h, vẫn không thấy nó ra, tôi đã gọi điện mấy lần nhưng toàn thấy tắt máy, tôi nghĩ lại chuyện đêm qua, chắc nó vẫn còn giận tôi rồi, nên hôm nay mới không ra đón tôi nữa, tôi chép miệng than thở, tôi định bấm chuông để vào nhà nói chuyện với nó, nhưng nghĩ lại, cứ để cho nó giận, rồi mình sẽ làm cho nó bất ngờ, thế mới hay chứ, nghĩ đến chuyện tối mai sinh nhật nó, tặng nó món quà, nó chả cười tít mắt với tôi chứ lị, thế rồi lại đâu vào đó thôi, nó có bao giờ giận tôi cái gì lâu được đâu, cùng lắm là 3-4 hôm tôi nói ngọt mấy câu là nó lại cười tít mắt thôi mà, bonus thêm 1 vài món linh tinh như là 1 cột kẹo, 1 cốc nước mía hay lai nó đi lòng vòng trước khi trả nó về nhà là ngoan với tôi ngay.
Chắc mẩm là như thế, tôi mỉm cười, ngước lên nhìn cửa số phòng nó, thầm tính kế hoạch, nắm chắc đến 8 phần, tôi phóng xe về nhà, tôi cũng chả buồn chạy thể dục nữa, trời còn sớm, lại lành lạnh, lên phòng nằm ngủ tiếp vậy, mới đặt lưng nằm xuống, tôi lại phân vân về chuyện món quà, không biết là tặng váy có ổn không nhỉ, hay lại tặng vòng đeo chân như Thủy không biết thế nào, không được, lặp lại thì còn gì là ý nghĩa nữa, ngẫm đi ngẫm lại thấy tặng váy vẫn là ổn nhất rồi, cả ngày hôm nay tôi sẽ đi tìm vậy, nhổm dậy, tôi mở ví ra kiểm tra, bữa trước để dành được một khoản còn thừa từ bữa sinh nhật Thủy, tôi cũng không xài nhiều lắm, hôm qua đi lượn mấy nhà thằng bạn chơi rồi đòi nợ luôn, cũng đòi được vài thằng, tiền mình nợ thằng Tuân thì cũng chưa cần trả vội, lên trường trả nó cũng được.
Nghĩ thế tôi thử kiểm kê, thấy cũng còn được kha khá, nhưng vẫn sợ thiếu, làm cái gì cũng phải tính đến phát sinh và phong bất trắc, bao giờ tôi cũng tính phải dư thêm 1 ít, lần này hết đồ trong nhà để bán rồi, cũng chả biết xoay thế nào, lại còn vụ đi biển nữa, cũng cần 1 khoản, tôi tặc lưỡi, thôi đành cầu cứu ngân khố từ “tỉnh nhà” rồi, tiền thêm mua quà sinh nhật Linh thì xin mẹ, tiền đi biển thì xin bố, thế là ổn rồi. Tính toán xong tôi xuống nhà, mẹ thấy tôi ở nhà thì hỏi :
– Sáng nay không đi tập thể dục ah, lại nằm ở nhà rồi.
Tôi cười cười bảo :
– Con sợ ra ngoài trúng gió nữa thì mệt, hôm nay ăn sáng gì thế hả mẹ.
Mẹ tôi cười :
– Gớm, mấy khi được ông con ăn sáng cùng bố mẹ, mẹ đang nấu miến, con ăn luôn nhé.
– Miến nấu với cái gì thế ah – tôi ngó ngó vào nồi nước đang sôi sùng sục.
Mẹ tôi tra thêm gia vị nói :
– Thì nước xương với ít tim cật hôm qua mẹ mua để dành thôi.
– Được đấy mẹ ạ, nấu thêm cho con 1 ít nữa nhé.
Mẹ nhìn tôi cười cười, tôi nói tiếp :
– Mẹ ah, mai là sinh nhật cái Linh rồi, mà con chưa có ngân khố mua đồ sinh nhật cho nó, mẹ nè, mẹ cho con 1 ít để con mua đồ cho nó nhá, giờ con là sinh viên rồi, phải ra dáng 1 chút, tặng cho nó 1 món thật oách luôn, hì hì..
Mẹ tôi nhìn tôi cười nói :
– Cha bố anh, chỉ được cái thế là nhanh, thế cần bao nhiêu.
Gì chứ nói đến chuyện mua quà sinh nhật cho Linh thì mẹ tôi đồng ý ngay, bố mẹ tôi cũng rất quý nó, mấy món đồ tôi mặc mẹ cũng biết là Linh mua.
Tôi cười :
– Bao nhiêu cũng được mẹ à.
Mẹ tôi kêu tôi mang cái túi sách lại, đưa tiền cho tôi, tôi thấy số tiền này thêm với số tôi có là ổn lắm rồi, nhưng vẫn lại kỳ kèo :
– Mẹ, cho con thêm chút nữa đi, nhỡ may mà phát sinh gì thì sao, lỡ mà thiếu thì ngại lắm đó.
– Chỉ được cái giống bố anh, chưa gì cứ lo thiếu, này, đó, mẹ cho thêm đó, mua bán cho cẩn thận, thế định mua cái gì cho nó thế – mẹ tôi hỏi dò.
– Bí mật mẹ ah, làm sao mà nói cho mẹ biết được, hì hì – tôi cười cười thỏa mãn, nhét tiền vào trong túi.
Mẹ ấn tay lên chán tôi nói :
– Đừng có mà vớ vẩn, mua cái gì tử tế cho Linh, mẹ mà biết mua đồ vớ vẩn cho nó rồi để tiền chơi bời là chết đó, thôi, lên gọi bố xuống đi, đang tập thể dục trên sân thượng ý, nhanh lên, mẹ xong rồi đó.
Tôi giơ tay chào như kiểu quân đội, nghiêm trang nói :
– Rõ, thưa sếp phó.
Mẹ tôi phì cười, nói theo :
– Lên nhanh mà gọi anh trưởng nhà anh xuống đây.
Tôi mừng quá, không ngờ kỳ kèo có tý mà mẹ cho nhiều thế, thế là khỏi cần xin tiền bố nữa rồi, quá đủ cho cả sinh nhật và đi biển, tôi rất ít khi xin tiền bố mẹ, mà đã phải xin thì ắt có chuyện và cần nhiều, đa phần tiền ăn ở của tôi trên Hà Nội là bố mẹ tự gửi lên, tháng nào cũng có đôi ba lần phụ cấp nữa :D, chứ rất ít khi tôi gọi điện về nhà xin tiền, cũng may là mình cũng chỉ thuộc loại phá vừa vừa thôi =)).
Ăn sáng xong xuôi, suốt cả ngày hôm đó, vi vu khắp nơi, mấy shop quần áo rồi siêu thị, trung tâm thương mại, bất chấp cái nóng ban ngày như thiêu như đốt, cả người đầy mồ hôi, tóc tai bết lại, tôi quyết chưa tìm được thì chưa về nhà nghỉ, ăn uống buổi trưa qua loa ở 1 quán bình dân, ngồi uống cốc nước tý buổi trưa để tránh cái nắng như muốn thiêu sống người vậy, hè năm đó kỳ quái quá, khá ít mưa, nóng như thiêu như đốt.
Cả sáng lượn được mấy nơi được được, nhưng mà chưa tìm được cái nào ưng ý cả, cứ thấy hơi lăn tăn, sợ Linh lại không thích, tôi hơi tự ti về khoản nhìn quần áo này, lại không ai đi cùng tư vấn nên cứ thấy lo lo, sợ mua mà Linh không thích, hoặc mặc vào không hợp, lần này quyết phải làm cho ra trò luôn, nhớ đến tối qua vẫn cứ thấy áy náy, cộng dồn mấy năm trước, chưa mua được cái gì ra hồn cả, nên năm nay phải quyết tâm, phải làm cho cái miệng chu chu kia cười đến ngoác ra thì thôi, nghĩ thế, càng cho thêm tôi động lực, tôi lại vi vu trên đường, lượn lờ tìm kiếm.
Mãi gần gần cuối h chiều, tôi bắt đầu thấy nản, đang tính có khi kêu mẹ tôi đi cứu viện cũng nên, mẹ tôi rất biết chọn mua quần áo, mẹ mà đi thì hết sảy rồi, nhưng nghĩ thế nào thì tôi chọn mới ý nghĩa hơn, nhưng mà đi hết rồi, biết tìm ở chỗ nào nữa bây giờ, thôi đành gọi điện thoại, xem mẹ có biết cửa hàng nào xịn nữa không, tiếng mẹ tôi trả lời ĐT :
– Alo, sao thế con.
– Mẹ ah, con định mua tặng cho Linh 1 cái váy thật đẹp, nhưng mà chưa có cái nào ưng, con muốn cái váy đó phải là hàng cao cấp, mẹ có quen cửa hàng nào không.
– Ồ, mua váy ah, mẹ thấy cũng được đó, mẹ biết vài cửa hàng đồ thời trang nữ cũng khá được, nhưng cửa hàng mẹ nghĩ là nhiều đồ đẹp nhất thì mẹ thấy cửa hàng của cô Dung là được nhất, mẹ sẽ nhắn cho con địa chỉ, cứ đến đó, mẹ sẽ gọi điện cho cô Dung để cô ấy chọn cho con, nếu không ưng cái nào thì để tối về, mẹ đi chọn cùng con, được chứ.
Nói năm ba câu rồi tôi chào mẹ, cúp máy, đọc địa chỉ trên điện thoại, tôi phi xe đến luôn cửa hàng, 1 cửa hàng khá lớn, nhưng lại nằm trên 1 con đường hơi nhỏ, nên chắc tôi đã bỏ qua, không rẽ vào đây, bước vào, tôi gặp 1 em bán hàng khá nhỏ nhắn và xinh xắn, rất dễ thương, tôi hỏi :
– Cô Dung có ở đây không em.
Em nhìn tôi, cũng nở 1 nụ cười, đang định trả lời thì có tiếng 1 phụ nữ đứng đứng tuổi đi ra nói :
– Cháu là Sơn, con mẹ Hạnh đúng không ?
Tôi đảo mắt nhìn, tiếng nói phát ra từ 1 người phụ nữ trạc trạc 35 36, dáng người bình thường nhưng toát lên vẻ gì đó gọi là hơi sang trọng, mái tóc búi cao, tôi quay sang nói :
– Vâng, là cháu đây ạ, cô là cô Dung phải không ạ ?
– Uhm, mẹ cháu mới gọi cho cô rồi, mua đồ cho bạn gái phải không, nhìn cái mặt lấm lét thế này thì đúng rồi. – Tiếng cô cười cười, chỉ chỉ tôi đi ra 1 gian hàng.
Tôi đi sau nói :
– Cô cứ nói đùa, cháu mua cho bạn thôi.
– Mày lại giấu cô, mẹ cháu mới nói rồi, bảo là cô chọn cho đứa con dâu tương lai cái váy đẹp đẹp – cô lại cười cười, vừa đi vừa nói, đánh mông như đúng rồi.
– Lại đây, cháu hơi bị may mắn đó, hàng mới về sáng nay, toàn hàng mới hết, đẹp và rất độc, ra đây cô chọn cho mấy mẫu rồi mà ngắm, mẹ cháu cũng hay mua đồ của cô lắm, nên cứ yên tâm đi, cô chọn là chuẩn phóc luôn, ha ha.
Tiếng cô cười giòn tan, cô đi 1 lượt, tôi tả qua qua dáng Linh cho cô biết, sau đó cô cầm 3 4 mẫu đi ra, tôi ngắm 1 lượt rồi lắc đầu, cái nào cũng khá đẹp, nhưng tôi cứ thấy có cái gì đó không ưng, không phải kiểu tôi thích lắm, cô cười rồi lại cầm vài mẫu nữa đi ra, đập ngay vào mắt tôi là cái váy cô đang cầm ngay bên tay trái, 1 cái váy màu trắng rất đẹp, rất thanh nhã mà không cầu kỳ, 1 kiểu váy bó sát người, hở vai, cổ váy là 1 dải dây bằng lụa bắt chéo nhau ở giữa nối xuống ngực, cái váy cũng thắt lại ở eo, tà váy dài quá gối 1 chút, có thêm 1 dải lụa mỏng trong xuốt bao bên ngoài, càng tôn thêm nét dịu dàng, lác đác là vài hạt giả ngọc trai nhỏ xíu rất là bắt mắt, trên ngực áo là 1 bông hoa bằng lụa có gắn ít ngọc giả đá quý rất đẹp được gắn hờ trên đó, có thể tháo ra được, tùy người sử dụng, tôi đứng phắt dậy, cầm chiếc váy, quá là hợp rồi, tôi ưng luôn tức thì không cần suy nghĩ, cô nhìn tôi rồi gật gù nói :
– Mẹ cháu nói là cháu gà mờ lắm, nhưng mà cô thấy mắt chọn hơi bị được đó, không phải là cô nói thế để bán được hàng đâu, giờ cô không còn đứng quầy bán hàng nữa rồi, chỉ vì mẹ cháu là chỗ quen biết từ lâu nên cô mới ra chọn cho cháu đó, cô cũng tán thành, cái này cô cũng rất ưng ý.
Tôi nhìn cô cười cười tỏ vẻ cảm ơn, mắt lâu năm trong nghề như cô mà cũng nói thế thì tốt quá rồi, gói gém, bọc biếc rồi cho vào hộp, thế là xong, tôi phi luôn xe về nhà, lòng vui vẻ hẳn lên, như chút được 1 gánh nặng, mọi chuyện thế là đã ổn lắm rồi, chỉ chờ ngày mai nữa thôi, chắc Linh sẽ thích lắm, hôm sau giảng hòa, phải bắt nó đền mình vụ dám cho mình leo cây sáng nay, nghĩ xem nào, bắt nó đền 1 bữa sáng là tốt nhất, cười rất là khoái trá và đen tối, kéo ga xe máy, về nhà kiếm cái gì đó thật mát uống mới được, khát muốn cháy cổ rồi.
Tối, tôi đang đứng trên lan can, hít thở gió trời đêm mát lạnh, dễ chịu, đầu óc đang mung lun không biết là nên viết thiệp thế nào, nghĩ mãi chả ra được cái gì, lười không muốn nghĩ nữa, cứ thế đừng nhìn phố xá, để cho đầu óc được thảnh thơi, đang nghĩ vu vơ, tự nhiên có tin nhắn , tôi mở máy ra xem, là tin nhắn của thằng Tuân :
– Mày đã mua quà sinh nhật cho Linh chưa, nó mới nhắn tin mời tao 8h tối mai đến dự sinh nhật tại nhà hàng “Số 78” nè, nó đã nhắn tin mời mày chưa.
Sao, Linh đã nhắn tin mời bạn bè đến dự sinh nhật rồi sao, sao vẫn chưa thấy nhắn tin mời tôi cả, lại mừng sinh nhật tại quán kem số 78 sao, đó là quán kem tôi thích nhất, tôi đã mời Thủy ăn kem ở đó, sao Linh lại không nhắn tin mời tôi, tôi đúng là có quá đáng, nhưng chả lẽ đến nỗi 1 tin nhắn cũng không đáng được nhận sao, Linh đã giận, đã ghét tôi đến thế sao, hay là còn lí do nào khác, lòng tôi tự nhiên phân vân, khó hiểu, cảm thấy 1 chút hụt hẫng, Linh không muốn mời tôi, tôi chả thể mặt dày mà đến được, thế còn công sức tôi bỏ ra cả chiều nay thì sao, chiếc váy đó thì sẽ thế nào, tôi sẽ làm sao, tôi phải làm sao, cầm điện thoại mà tay run run, biết nói sao với thằng Tuân bây giờ, cắn chặt răng, nhắn lại với thằng Tuân :
– “Ừh, tao nhớ rồi, chuyện của tao, tao tự lo được rồi, tks mày đã nhắc.”
Tự nhiên thấy có thêm 1 tin nhắn, vẫn là của Tuân :
– “Ừh, tao biết rồi, tao chỉ hỏi thế thôi, tại trong tin nhắn của tao, Linh có bảo là không được nói gì cho mày biết , tao thấy lạ nên nhắn tin hỏi”
Không được nói cho tôi biết, sao lại thế nhỉ, nó giấu diếm gì chăng, khẽ thở dài, thấy hơi tức ngực, cảm giác hụt hẫng càng lúc càng nhiều, cố đợi xem 1 chút nữa, chắc có lẽ Linh đang nhắn tin mời mọi người, chút sẽ mời mình, chưa năm nào mà nó không mời tôi cả, nhưng mọi năm luôn kèm theo 1 dòng ghi chú nhỏ phía dưới là : “cậu là người đầu tiên được tớ mời đó, hi hi” nhưng năm nay, tôi đã không còn là người đầu tiên nữa rồi, chí ít là đã sau Tuân, và đến tận bây giờ vẫn chưa thấy có gì cả, cầm chiếc điện thoại, màn hình vẫn đen xì, không 1 tin nhắn, không 1 cuộc gọi nảo cả, thời gian cứ thế chầm chậm trôi, màn đêm dần dần buông phủ, tôi vẫn đang ngồi ở ban công, vẫn lặng lẽ chờ, vẫn không có gì cả, chả có gì hết là sao, tôi bối rối, không hiểu chuyện gì đã sảy ra, tự nhiên hoang mang và lo lắng, chả lẽ chỉ vì tôi đã nói nó, đã nói thằng Hiếu đó không ra gì mà Linh đã thật sự ghét tôi thế sao, bị cho ra rìa luôn, không phải thế, tôi hiểu Linh, nó không phải là đứa giận dai, trước giờ nó với tôi thế nào tôi tự biết, vậy chứ nguyên nhân là gì đây, càng ngày càng thấy nó kỳ quái.
Lượn ra lượn vào mãi, bật nhạc, lướt net, mẹ tôi cũng có lên nhà hỏi về chuyện cái váy, tôi chỉ trả lời qua loa rồi cố ra vẻ thần bí, giấu giấu diếm diếm, cố cười cười cợt cợt trả lời, mẹ cũng không hỏi gì thêm, nói với tôi mấy câu rồi cũng xuống nhà, tôi nằm lên giường, tay cứ cầm điện thoại vậy , chờ mãi không thấy, tôi suy nghĩ linh tinh rồi cũng ngủ quên mất.
00:00 tiếng báo từ ĐT kêu tít tít, tôi giật mình tỉnh giấc, đã sang ngày mới rồi, đã sang ngày Sinh nhật Linh rồi, tôi mở mắt tỉnh dậy, đèn phòng vẫn sáng trưng, tiếng tít tít kia chính là tiếng báo đến ngày Sn Linh mà tôi đã cài sẵn, lồm cồm ngồi dậy, tắt tiếng tít tít đi, nhìn lại màn hình điện thoại vẫn chả có tn nào cả, thôi, chả cần mong chờ gì nữa, cứ lệ cũ mà làm thôi, 00h01p rồi, nt chúc mừng Sn Linh trước đã, soạn 1 dòng tin nhắn : Happy birthday + hình chiếc bánh sinh nhật làm bằng các ký tự trong tin nhắn mà tôi đã chuẩn bị trước, ở bên dưới là dòng chữ “Luôn vui vẻ và hãy luôn tự tin vào chính mình nhé, luôn bên cậu”.
1p sau, đã có tin nhắn trả lời :
“ Vẫn nhớ sinh nhật mình cơ ah, tưởng lên đại học thì quên rồi chứ ^.^, tks cậu nhìu nhìu, tối mai 8h nhớ đến quán kem 78 dự Sinh nhật tớ nhé, nhớ phải đến đó, không là không được đâu đó, biết chưa”.
Tôi cười cười, á à, tôi đã hiểu ra rồi, thế mà làm cả tối tôi nghĩ ngợi, cứ làm tôi tưởng thế nào, hóa ra nó cố tình làm thế để xem tôi có nhớ sinh nhật nó không, tự nhiên tôi bật cười, sao mà nó khờ quá, tôi để chuông báo trong điện thoại thì kể cả tôi có quên thì điện thoại cũng sẽ báo, tôi cười sảng khoái, mọi nỗi băn khoăn như được trút bỏ tất cả, tôi thì cứ nghĩ tận đẩu tận đâu mà không nghĩ ra cái lý do củ chuối này, rất đơn giản mà tôi lại không ngờ, thở 1 cái , nhẹ cả người, tôi nhắn tin :
– Được rồi, tớ sẽ đến, mà cậu đã hết giận tớ chưa, đừng giận tớ nữa nhé, giận nhiều sẽ nhanh già lắm đó ah nha.
Tít tít :
– Chưa hết giận, cho đáng đời, ai bảo tự nhiên nói tớ
Tôi cười cười, nói thế là nó chắc cũng bỏ qua cho tôi rồi :
– Đi mà, đừng giận tớ nữa, buồn lắm đó, sắp ốm nữa rồi đây này, tại cậu đó.
Tít tít :
– Được rồi, bỏ qua cho cậu lần này, sáng nay cho leo cây coi như là trừng phạt rồi, ha ha.
Ái chà chà, thì ra sáng nay cô nàng cố tình cho tôi leo cây, được lắm, chưa gì đã biết chơi xấu mình rồi, nhưng thấy nó đã làm vui vẻ trở lại với tôi, tôi cũng vui vẻ trở lại, mọi sầu não dường như đã được chút bỏ, tôi nhắn lại :
– Khá lắm, mai đi thể dục phải đền cho tớ bữa sáng, không là biết tay tớ đó.
Tít tít :
– Không được rồi, tớ đang ở trên nhà bác tớ nè, ngày mai mọi người làm cơm liên hoan, chắc chiều mai mới về, tối mai nhớ là phải đến đó, tớ đi ngủ đây, muộn rồi, tks cậu lần nữa nhé, cậu cũng ngủ sớm đi, G9.
“Ừh, tớ nhớ mà, ngủ ngoan nhé , G9” đang định thêm chữ “cô bé” nhưng nghĩ thế nào lại thôi, send luôn cho nó. Tưởng thế là xong, tự nhiên có thêm 1 tn nữa :
“Tý quên mất, tối mai sinh nhật tớ xong, hôm sau đi biển luôn, đi sáng sớm, 6h tập trung nhà cái Hương, thống nhất là đi 2 ngày 1 đêm, cậu chỉ cần biết thế là được rồi, không cần nhắn tin lại đâu, tớ ngủ đây.”
Gớm thật, giờ mới chịu nói đến kế hoạch đi biển cho tôi biết, tôi thì thế nào mà chả được, tôi khẽ thở dài, thế là ổn, chắc mai phải đi mua thêm 1 bó hoa nữa cho thật hoành tráng mới được, rồi từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng, bên góc phòng, là chiếc hộp màu mận chín được đậy cẩn thận, bên trong đó, chính là chiếc váy màu trắng tôi sẽ tặng Linh vào tối mai.
….