Bộp Bộp!
– Dậy mau thằng lười kia, sáng bảnh mắt rồi.
Me tôi cầm cái gối, đập lên người tôi.
– Dậy nhanh còn ăn sáng, bố mẹ đi làm bây giờ.Tôi mắt nhắm nghiền, mồm lẩm bẩm :
– Bố mẹ cứ đi đi, 5p sau con dậy, mà ăn sáng gì đó mẹ .
– Bánh mỳ kẹp thịt, thôi dậy đi, nhanh lên, mẹ đi đây.
Tôi mở nheo nheo mắt, nắng lọt vào làm tôi lóa mắt, tôi thấy mẹ đã quay lưng ra cửa, tôi nhắm mặt lại, tính 5p nữa dậy ăn sáng rồi ra ngoài.
…
– Ôi 9h hơn mẹ rồi, ngủ quên mẹ mất.
Tôi bật dậy, đi xuống nhà, làm vài công việc cá nhân, rồi nhanh chóng chiến đấu 2 chú bánh mỳ, uống thêm 1 hộp sữa, thế là xong, công tác ăn sáng đã hoàn thành, giờ phải ra ngoài mua cái váy rồi đóng gói là xong phần quà cáp.
Mới ra đến cổng, vừa quay vài khóa cổng đã thấy thằng Toàn, thằng Tuân đi ra, thằng Tuân thấy tôi, nó chạy lại, đập bộp lên đầu tôi một cái :
– ĐM thằng này, mày chui vào cái lỗ loz nào mà mất tích suốt thế, có bồ rồi bỏ rơi anh em hả, chiều qua tao gọi sao không được hả.
– Mày thông cảm, dạo này tao tự nhiên có việc đột xuất, phải đi gấp nên mới thế, giờ lại phải đi nữa này, bận tối cả mắt, thế có việc gì không?
Tôi ngồi hẳn lên xe, chỉ chờ phóng đi.
– Thì kêu đi chém chế thôi, mà mày làm gì bận suốt thế, à ĐM thôi đúng thôi, tao biết ngay mà, đúng là con bồ mày dính rồi, đi phá thai hôm qua, giờ đi vô bệnh viện thăm nó hả, ăn mặc chỉnh tề thế này cơ mà, cái loại mày trừ gái ra còn cái đéo gì khác kéo mày ra được game.
Rồi nó quay sang thằng Toàn:
– Mày nhớ tôi hôm trước đánh nhau, thằng Sơn nó chở 1 em bịt mặt đằng sau không, tao thấy bụng nó hơi to nên tao đoán trúng ngay, mắt tao tinh lắm mà.
Thằng Toàn mồm há hốc :
– VKL, nó mới về được hơn 2 tuần, làm sao mà làm gái có thai nhanh thế được.
Thằng Tuân vỗ lên đầu nó :
– Ngu đéo chịu được, dính trên Hà Nội, giờ vác về đây giải quyết chứ sao.
“ĐM cái thằng mặt phụ khoa này, phét đéo chịu được, nó dám bảo bụng chị nhô lên”.
Tôi chỉ tay vào 2 đứa nó nói:
– Tụi mày cận thận đó, ăn nói vớ vẩn, tao đi phụ việc cho ông già, trên cơ quan đang cần người giúp, thế thôi, mà chuyện hôm tao chở bồ nếu không ai hỏi thì đừng có mà ton hót, tao mà thấy đứa nào khác đụng đến chuyện thai nghén là đừng trách tao đó.
Tự nhiên thằng Tuân cầm tay tôi, nó nhìn tôi bằng ánh mắt cực đểu giả, nó bảo :
– Tao hiểu và rất thông cảm cho mày, nhưng có chắc là của mày không, hay lại đi đổ vỏ, tao là tao nghi lắm, súng thì bé, đạn thì lép, làm sao lại nhanh thế được.
Tôi bảo :
– Mày có tin tối tao làm cho con Hương của mày đầy bụng luôn không?
Nó bĩu môi :
– Tao thách mày đó, em Hương hơi bị ngoan luôn, đố mày chạm được vào người nó đó.
Thằng Toàn đớp luôn :
– ĐM, cái con Hương đó hả, chỉ có cái thằng ngu như thằng Tuân mới đéo dạm chạm vào người, con đó tao thề cực dâm luôn.
Rồi nó cười hô hố, thằng Tuân tức lắm mà không làm gì được, nó bảo :
– Còn hơn mày, đéo có con phò nào cả.
– Ơ, tao có hay không mày biết được chắc, đầu đất.
– Thôi im mẹ đi , làm cứt gì có ai, cứ to mồm, ngon giới thiệu ra tao coi, xem ảnh thì cút, ảnh tao thì lên mạng có mà đầy con.
Rồi nó quay sang tôi :
– Thế giờ lại đi đâu, ra ăn sáng với bọn tao không.
– Tao ăn rồi, giờ lên công ty ông già có chút việc, thôi tao đi nhé, ah mà quên, tụi mày nhớ sinh nhật con Linh lớp mình hôm nào không nhỉ.
– Con Linh á, tao cũng chả nhớ rõ nữa, hình như là 25 hay 26 tháng này này, mà mày thân với nó thế còn không nhớ, lại hỏi tao. ĐM, em nó xinh như thế, gặp bọn tao toàn hỏi mày, năm ngoái tao nhớ nó còn tặng nguyên cho mày cái áo xịn vãi, thế mà mày chả nhớ sinh nhật nó, chán mày quá, thằng thì ăn không hết, thằng thì lần chả ra.
Thằng Toàn vừa nói vừa lắc đâu, có vẻ như nó chưa có người yêu thật, chắc trước giờ toàn chém gió với bọn thằng Tuân.
Thằng Tuân lại bảo :
– Mà con đó nhìn dâm phải biết, tao mà là thằng Sơn, nó mà có ý tứ như thế, tao phang lâu rồi, để em nó cứ bơ vơ, đến khổ, giờ mốt đi chơi em này, nhắn tin với em kia, quá ngon, tao đang cố gắng kiếm thêm 1 em nữa đây này.
“Cái thằng chó này, trong mắt nó chắc trừ mẹ nó và con người yêu ra thì ai cũng là dâm hết, mồm gì nói phét như cuội, lại nổ ác, chả lẽ đang vội lại ở đây dằng co với nó”.
“ĐM, 2 cái thằng này, tao mà không vội tao lại cho mỗi đứa 1 đá, ghét nhất cái kiểu cười sau lưng mà lại còn cười đểu”.
Tôi phi nhanh ra đường, cố nhớ xem cái cửa tiệm hôm trước nằm ở đâu, mãi rồi cũng lần được đến nơi, tôi gặp chị bán hàng, đúng là dân bán quần áo cho cửa tiệm lớn có khác, nhìn cũng ngon gái lắm, lần trước đi với Linh nên không trêu được, tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy bả ấy đang khom lưng mắc mắc lại mấy cái quần áo, tôi trêu :
– Úi chà, cửa tiệm này làm ăn khá àh nha, thuê cả người mẫu bán hàng nữa cơ ah, em là em thấy chị lẽ ra phải đi thi tuyển diễn viên hay người mẫu mới đúng.
Chị giật phắt người, quay lại nhìn tôi, rồi ngơ ngơ ra, như kiểu máu lên não chậm, mãi mới hiểu được tôi nói gì, bà ấy phì cười bảo :
– Mồm dẻo kinh người, hèn gì bạn gái xinh thế, chắc là tán được nhiều em lắm hả.
Tôi nhìn bà ấy cười cười :
– Ấy, chị nhầm rồi, em có biết tán đâu, em là có sao nói vậy, người xinh thì em khen xinh, em nhìn chị thế này, chắc người mua hang thì ít, ngắm chị thì nhiều đó, hi hi.
Tôi cười cười, đi đi lại lại tìm cái váy, quái lạ, rõ ràng hôm qua nó được treo ở đây mà, sao h tìm không thấy, bà bán hàng thì đang cười hố hố nghe ra có vẻ sướng lắm khi được tôi khen, bà ấy bảo tôi :
– Em tìm cái váy hôm qua hả, sáng nay bạn gái em đến mua rồi, con trai gì mà để bạn gái đến mua đồ, chị chưa thấy ai như em đó.
Tôi giật mình hỏi :
– Ơ, chị nhớ ra em đến đây mua cái váy ah.
Chị nhìn tôi noi :
– Thì hôm qua cô bạn gái em thử bao nhiêu thứ, rồi cả lúc chị thấy cô bạn em cầm cái váy ném vào người em, nên chị chú ý, sáng sớm nay cô ấy đến mua rồi em ah.
Tôi ngẩn ngơ, cảm giác rất khó hiểu, Linh đến mua cái váy làm gì vậy kìa, tôi đã nói với nó là tôi sẽ mua cái váy tặng chị mà. Tất nhiên là nói phét tặng chị họ đi nước ngoài , nhưng mà nó cũng không thể hớt tay trên của tôi được, cái con này, hay thật đó, tôi hỏi lại:
– Thế còn cái nào như thế nữa không chị?
Chị cười bảo :
– Mấy món đó, làm gì có nhiều hả em, toàn đồ độc thôi em ah, hàng nhập khẩu, chị nghĩ ở xung quanh đây thì nó là cái duy nhất đo, chả tìm được cái thứ 2 đâu em.
Tôi ngẩn cả người, thôi bỏ mẹ rồi, công tôi cả ngày hôm qua, thế là ra sông ra biển cả, chả hiểu cái gì, càng nghĩ đến cái Linh tôi càng tức, nó sao lại làm thế chứ. Chả lẽ qua nhà nó đòi mua lại cái váy, mà mình có phải thằng mặt dày đâu, giờ đi mua thì biết mua như thế nào, biết kiếm ai để mà cho tôi ngắm bây giờ, khốn nạn thật, tôi đang lơ mơ, đầu óc càng lúc càng đéo nghĩ ra được cái gì, giờ không tặng quần áo thì biết tặng cái gì, tự nhiên nghe bà bán hàng nói chuyên điện thoại, nghe được 5 câu thì ra ngoài 4 câu, 1 câu ở lại lại là câu cần nghe nhất:
– “Lão tặng cho tao cái dây chuyền, đẹp lắm mày ah, nhìn mê luôn ấy”.
Ô, dây chuyền, nữ trang ah, đúng rồi, sao lại quên nữ trang cơ chứ, giờ mua nữ trang là hợp lý nhất rồi, tôi sẽ phi ra mấy chỗ trung tâm thương mại lớn, tìm 1 món nữ trang thật đẹp. Kéo ga xe máy, tôi càng thích thú hơn, đúng rồi, thế mà không nghĩ ra, ngu thật, tặng nữ trang thì sang hơn quần áo là chắc rồi, chị lại có thể luôn đem theo bên người, luôn có thể nhớ đến tôi, đầu óc khoái trá lắm.
Nhìn nhìn ngó ngó mãi mới thấy khu nữ trang, khắp nơi toàn đồ phụ nữ, đâu đó có mấy đôi đang đi tìm mua đồ, cũng có cả mấy thằng choai choai như tôi đang lượn lượn, thế càng tốt, tôi đang nghĩ xem nên mua cái gì được nhỉ, dây chuyền thì lỗi thời rồi, mà mua phải mua hẳn cái xịn, mua đồ lởm mua làm gì, nhẫn thì tôi và chị chưa thể đến mức tặng nhẫn được, với lại lão Hùng thấy thì cũng không hay, nghĩ mãi cuối cùng chỉ còn vòng đeo tay là khả thi nhất, nhưng đang nghĩ đến vòng, tôi lại nảy ra ý tưởng táo bạo hơn, tôi cười cười, sao mà thông minh thế, hé hé.
Tôi bắt đầu lượn lờ tìm kiếm, vừa ngắm vừa nghe mấy bà tiếp tân giới thiệu, nghe mồm mấy bà ấy nói thì tất cả mấy quầy này, đồ nào cũng đẹp và chị thích cả, gớm, nghe mấy bà có mà dốc cả nhà cũng không mua hết được, nói nghe lọt tai vãi, may mà mình có sức đề kháng cao.
Lượn mỏi cả chân, mấy bà kia ban đầu còn nói hăng lắm, sau cũng chán, bỏ mặc tôi tự kiếm, càng tốt, đỡ nghe mấy cái giọng léo nhéo, mãi rồi mới có 1 món làm tôi sang cả mắt lên, tôi kêu bà bán hàng mở cho tôi xem, tôi đeo lên tay mình, ngắm ngắm độ sang, thư yếm yếm lên thử xem chị đeo có vừa không, thất mọi thứ ổn cả, tôi gật đầu, kêu bà bán hàng gói lại cẩn thận cho tôi.
Tôi cầm cái hộp be bé trên tay, mặt mũi hớn hở, tưởng là sẽ cầm cái hộp to đùng đựng cái váy, nhưng giờ cầm cái hộp bé bé này, bí mật hơn nhiều rồi, lại còn sang trọng nữa, tôi thầm so sánh cái váy với cái vòng tay, tôi lẩm bẩm chắc chắn là cái vòng này hơn rồi, tôi chọn mà lị, coi như để cho cái Linh mua cái vay đó, tôi không thèm chấp nó, nhét cái hộp vào túi, tôi phi xe máy đi ngắm mấy cửa hàng, định kiếm chỗ tổ chức sinh nhật chỉ có 2 người, nhưng mà chán quá, lượn mãi mà chả ưng cái nào, mỗi nơi khuyết 1 ít, nơi đẹp là không có khu riêng tư, khu có chỗ riêng tư 1 chút thì lại không đẹp, chán cả người, tôi phi xe về nhà, đói bụng rồi, về kiếm cái gì ăn đã rồi tính, bố mẹ đi làm tận tối mới về, buổi trưa toàn là tôi tự điều chế, chế được cái gì ăn cái đó thôi, no là được rồi, mà nắng quá, nhìn cái gì cũng chán.
Lên phòng ngồi, chả có gì làm cả, đầu óc cứ loanh quanh nghĩ đến địa điểm tổ chức, làm sao thật riêng tư, thật lãng mạn thì mới có ý nghĩa, mà tìm mãi mấy chỗ chả được, chiều biết đi đâu mà tìm bây giờ, với lại cũng chả biết mấy giờ chị mới về nữa, chị bảo chị về muộn mà.
Chán, định không muốn nghĩ nữa, tôi nhìn sang nhà chị, đầu óc cố nhớ về những kỷ niệm. Đang mông lung, tự nhiên tôi tự hỏi, nếu mà tổ chức tại nhà chị thì sao, dù sao cũng chỉ có 2 đứa tôi thôi mà, đúng rồi, tổ chức tại nhà chị, chị kiểu gì chả phải về nhà, tổ chức ở nhà luôn, đỡ mất 1 phen kỳ kèo kêu chị ra khỏi nhà, vậy vấn đề là làm sao mà chui vào nhà chị mà chuẩn bị bây giờ, tôi nghĩ ra luôn, nói dối là bị quên đồ, kêu bà ấy đưa chìa khóa vào nhà để tìm, tôi cười sảng khoái, đơn giản thế thôi, thế là ngon rồi, đợi vào nhà ngắm 1 chút rồi tính tiếp xem thế.
Nghĩ sao thì làm vậy, tôi phi xe đến cổng cơ quan chị, lấy điện thoại ra gọi, tiếng chị vang lên trong điện thoại:
– Có gì vậy em .
– Chị ah, ra cổng cơ quan đi, em bảo cái này nè, em đang ở cổng cơ quan đó, chị ra nhanh nha, nóng lắm …..
– Uhm, chị xuống ngay, đợi chị tý nhé.
Cái nắng giữa trưa như thiêu như đốt, đứng có 1 tý mà nhễ nhại mồ hôi, người tôi nóng hầm hập, chờ 1 lát thì thấy chị đi ra, chị mặc đồ công sở, nhìn trẻ trung mà có nét đẹp riêng của người con gái đã chững trạc, không còn trẻ con nữa, tay đang cầm tờ báo che che khuôn mặt ửng hồng vì cái nóng, đôi mắt đang nheo nheo vì nắng nhưng mà thấy tôi thì cái miệng bé nhỏ tủm tỉm cười, chị mặc 1 cái áo sơ mi đen quyến rũ, bờ ngực vẫn vậy, nó đẹp đẽ và vẫn mê người, đang rung rinh vì những bước đi vội vàng của chị, mặc 1 chiếc Zip đen, cái này ngắn hơn cái trước, dài chưa đến đầu gối, 2 đôi chân thon dài, đi đôi guốc đen, tôi nghĩ chắc chị đã biết tôi thích phong cách này, nên hay mặc kiểu đó đây mà, chị đi nhanh bên người tôi, cười cười, bỏ tờ báo xuống, phe phẩy quạt cho tôi, chị bảo:
– Sao lại ra đây tìm chị, có việc gì vậy.
Tôi giả bộ hốt hoảng :
– Chết rồi chị ah, em bữa trước nghịch của mẹ, đeo trộm cái nhẫn vàng, tối hôm qua tìm mãi không thấy đâu, em lo quá, em đoán là có khi rơi trong nhà chị, vào tìm có khi thấy, cho em mượn chìa khóa, em vô tìm thử xem có được không ?
– Mất nhẫn vàng ah, chết chưa, ai bảo đeo linh tinh làm gì không biết, tối qua với sáng nay chị dọn đồ, cũng có nhìn thấy gì đâu, em nghĩ kỹ chưa. – Chị nhìn tôi lo lắng hỏi.
– Em tìm hết ngõ ngách trong phòng rồi, mãi chả có, còn nước còn tát, cứ để em vào phòng thử tìm xem, nhớ may thấy thì sao.
– Uhm, cũng được, chìa khóa đây, tìm được hay không thì cũng phải gọi điện thoại cho chị đó, thôi em về nhanh đi, kẻo nắng.
Chị khẽ tách chìa khóa xe máy và chìa khóa nhà ra, đưa cho tôi nguyên cả chùm, chị tin tôi lắm mà. 🙂
– Ok, em về luôn đây, mà tối nay mấy giờ chị mới về nhà vậy.
– Không biết chắc được, chắc tầm 8h hay 8 rưỡi gì đó, mà em hỏi làm gì thế .
– Quan tâm 1 tý hỏi không được ah, thôi em đi đây, chị vào đi.
Không đợi chị chả lời, thấy vẫn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác, tôi cười cười rồi vọt xe về nhà.
Tôi ngó ngó khắp nơi, chạy hẳn sang nhà thằng Tuân với mấy thằng mồm mỏ quạ xem tụi nó có nhà không, bị mấy cái mồm chợ búa chúng nó nhìn thấy, tôi thì không sao, chị thì rắc rối lớn đó, may quá, nhà thằng nào cũng đóng cửa, chắc là nắng quá, tụi nó đang ngủ cả, nên không có đứa nào nhìn ra ngoài. Tôi đi đi lại lại 1 chút bên cổng nhà chị, quả này cũng hơi bị nguy hiểm đó, nhỡ ai thấy lại tưởng tôi là trộm, xác định là không có ai rồi, tôi mở cổng, rồi khóa lại, đi vào trong nhà.
Mở của ra, 1 làn không khí mát mẻ lùa vào người, mịa, ngoài trời nóng quá, chui nhanh vào trong, khóa cửa lại, bắt đầu ngắm:
Phòng khách, thì nếu để sáng đèn thì lộ quá, lại lớn thế này, biết bố trí làm sao cho đẹp được, phòng khách bỏ qua.
Phòng ăn, phòng ăn toàn là múi bếp núc, lại có mấy chỗ để không ưng ý lắm, nhiều đồ đạc, nhìn vào nhà tắm, có mà đầu bò mới nghĩ ra cảnh 2 người ngồi trong nhà tắm ăn bánh kem, bệnh hoạn vãi lúa, ngó ngó vào buồng ngủ, kê đồ kiểu này, chả biết phải ngồi làm sao cho đúng, thôi bỏ qua, lên tầng 2 xem sao.
Phòng học thằng cu BI, khá ổn, có đủ cả, bàn ghế , giường chiếu, ti vi các kiểu, nhưng mà không ổn lắm, nhỡ may có ai đó nhìn vào thì có mà chết ah, ở tầng 2 nên khó đề phòng lắm, có trời mới biết có bị ai thấy không. Thế là hỏng rồi, chả phòng nào vừa ý cả, phòng nào cũng có chỗ không đẹp, lắc đầu chán nản, thôi đi ngắm lại 1 lượt nữa xem sao, rồi quyết định.
Loanh quanh 1 hồi, quyết định là buồng ngủ, he he, coi như là tốt nhất rồi, yên tĩnh, kín đáo, nếu có quá đà còn có chỗ xả luôn, he he, nhưng vấn đề là cách bày thế này không ổn, lại phải làm thằng khuân vác 1 hồi vậy, nhìn tổng thể 1 hồi, tôi bê bê xếp xếp, quét quét dọn dọn, lại bê cái bàn nhỏ với 2 cái ghế ngoài sân vào, để lấy chỗ mà ngồi chứ. Mãi 1 hồi mới xong, tồi nhìn lại, thôi tạm được rồi, vậy là ổn. Thế là lo xong vụ địa điểm, ngồi xuống ghế lau mồ hôi thì nghe tiếng chuông điện thoại:
– Alo, em ah, thế có tìm thấy nhẫn chưa thế.
Không muốn chị lo lắng vì lý do vốn không có thật này, tôi nói :
– Thấy rồi chị ạ, nãy em mới phi về nhà, đang định sang nhà chị thì thấy nó ở ngay trên đầu giường em, em sơ ý quá nên không để ý, có cần em mang chìa khóa cho chị luôn không.
– Thôi, không cần đâu, tối nay nhớ ở nhà đó, tối chị mà về mà không có chìa khóa là chết đó.
Thật ra tôi nói là xã giao thôi, đã xong đâu mà đưa chìa khóa, chị mà bảo tôi lên cơ quan đưa là tôi kiếm lý do liền à, tôi đáp lại :
– Được rồi, tối nay em cũng chả đi đâu đâu mà.
– Uh, thế được rồi, chị cúp máy đây.
Quệt mồ hôi khắp người, mệt dã man, tôi nhìn lại toàn căn phòng, nghĩ cách trang trí, viết ra giấy mấy món cần mua, đến phần đặt bánh sinh nhật, tôi ngớ cả người ra, tôi chỉ biết chị tên là Thủy, nào có biết là cái gì Thủy đâu, tuổi của chị cũng là do tôi đoán, nào có biết chị bao nhiêu tuổi, tên đầy đủ là gì, mịa kiếp, tôi tự chửi minh, tôi vô ý quá, lục tìm 1 lúc, thấy có mấy văn bản, ở đó có đề là : Phạm Thị Thu Thủy.
Oh, tên quả thật là rất đẹp đó, Thu Thủy, tôi cười cười, cảm thấy vui vui, nhưng mà tìm mãi chả thấy chỗ nào ghi năm sinh của chị cả, mà cũng không nên lục lọi quá đáng quá, mà thôi, biết tên đầy đủ để viết bánh là được rồi.
Tôi lượn 1 vòng, tìm mua mấy thứ linh tinh, đến cửa hàng bánh. Nhìn cái bánh kem mà tôi đã đặt, tôi gật gât đầu ra vẻ rất tôt, 1 dòng chữ nhỏ nhỏ:
– Chúc mừng sinh nhật chị của em – Thu Thủy.
Tôi mỉm cười, chợt nghĩ ra không biết mua nên số bao nhiêu thế nào để mà làm nến Sn chứ, tôi cầm 1 cây nên số 2 lên, đang không biết cầm tiếp nến số mấy bây h, tôi vơ cả nắm từ 0 – 9 luôn, về nhà rồi tự nghĩ vậy, ra cửa hàng bánh, lượn luôn trên mấy phố, làm cho 1 chùm bóng bay, ai đi đường không biết tưởng thằng buôn bóng bay, lẩm nhẩm thế là xong hết rồi, về nhà nào.
Tôi ngồi bệt xuống ghế, ngắm lại công lao từ chiều đến giờ, mẹ kiệp mệt thật, giờ chỉ còn thắp nến và thả bóng nữa là xong, nhưng mà bóng bay thì chắc tối mới mang sang được, tầm này mang sang người khác nhìn thấy thì không hay lắm, nến thì lúc chị sắp về thì mới thắp được, nhìn lại cái bánh đang để trên cái bàn, lúc đó tôi băn khoăn không biết là chị bao nhiêu tuổi, để già quá sợ bà ấy buồn, trẻ quá lại nói mình không biết bà ấy bao nhiêu tuổi, tôi để luôn là 20 cho bằng tuổi tôi, tý có hỏi gì thì tôi đã thuộc bài rồi, đáp trả được ngay, không phải lo.
Ngắm lại thêm 1 lần nữa, tôi gật đầu, thế là ok rồi, về nhà chuẩn bị cái. Đang tính không biết đi đường nào về, đường chính hay là đường mái nhà, tầm này bọn chém chế sắp về rồi, lỡ gặp tụi nó thì khó mà ăn nói, thôi đi đường mái nhà vậy, sẵn kéo cái chốt cửa lên, tý còn chui vào.
Thế là 1 ngày mệt nhọc đã xong, tất cả đã sẵn sàng trong kế hoạch, chỉ chờ lúc chị sắp về nhà sang chuẩn bị 1 tý là ok rồi, tôi vươn vai mấy cái, đi ra cổng nhà, khoan khoái hít thở không khí ráng chiều mát mẻ, đầu óc cứ nghĩ đến cảnh tôi và chị đêm sinh nhật này, rồi chị sẽ vui biết bao, và rồi, hế hế, ai mà biết chuyện gì sẽ sảy ra….
Tôi ngắm mắt, hít 1 hơi thật sâu, vươn vai mấy cái, tự nhiên nghe tiếng con gái gọi, làm tôi giật thót cả người, đó là cái Linh, nó đang mặc cái váy đen đó, chiều muộn rồi, nên không cần mặc áo chống nắng, nó đang ngắm tít mắt lại cười tôi, nó nói lớn :
– Thế nào, nhìn có đẹp không ?
“Phải nói là đẹp, mà không rất đẹp, ah mà nhầm, tôi không khen nó, tôi khen cái váy, nó vốn là tôi muốn mua tặng chị mà”.
Nó mặc cái váy đen đó, đang ngồi trên chiếc Click, 2 cái chân thon trắng khép hờ, 1 chân đang chống chân, nó cũng đang đi 1 đuôi guốc khá đẹp, khuôn mặt xinh xắn của nó đang cười rất tươi, cái môi mỏng chu chu lên, mái tóc dài tung bay trong gió, ngực nó phập phồng, nhấp nhô lên xuống, cái váy rất đẹp, bó rất sát bờ eo của nó, tuy chỉ là gái mới lớn, nhưng mà thân hình nó, cũng rất ổn đó, tôi tặc lưỡi, nếu mà hôm nay tôi không mua được món quà vừa ý, chắc h tôi không thèm nhìn nó nữa, nó làm thế là làm sao với tôi chứ, tôi bước gần nó, mùi hương nước hoa dịu dịu tỏa ra, tôi bảo :
– Đến mua cái váy lúc nào thế, Linh làm vậy là muốn thế nào.
Tôi nghiêm mặt lắm, nó hơi hoảng sợ, nó thôi không cười, lườm lườm tôi, thấy tôi nói không phải như đùa, nó cúi gầm mặt xuống. nó lí nhí :
– Tớ mua lúc sáng nay, tớ rất thích nó, nên tớ đã mua nó, cậu giận tớ sao.
“Nếu không phải mua được cái vòng, chắc tôi đã không thèm nhìn nó , giờ thì không cần nữa, nhưng mà vẫn phải lên mặt với nó, cho nó biết lễ độ “ tôi bảo :
– Thế chị của mình thì sao, cậu nghĩ mình sẽ tặng gì cho chị mình bây giờ đây, nói đi.
Nó lặng im, cúi đầu, rồi nói nhỏ:
– Thì giờ mình đến đưa bạn đi ngắm đồ này, tụi mình chọn mua cái khác, không được sao.
Tôi nói hơi to tiếng :
– Thôi khỏi, chờ được cậu sang thì chị tớ đi Hà Nội bay rồi, giờ thì còn kịp gì nữa .
Nó ngẩng lên nhìn tôi, mắt nó long lanh như muốn khóc, môi như cắn lại, nó nói trong ấm ức :
– Tớ xin lỗi, tớ định chiều sang đưa cậu đi mua cái khác, tớ không biết là chị cậu đi gấp thế, cho tớ xin lỗi.
Tôi đang muốn la thêm nó, cho nó sợ luôn, sau này không giám hớt tay trên của tôi nữa, thấy nó mếu mếu tôi lại buồn cười, bình thường nó bướng lắm, ít khi nào mà bị tôi khuất phục thế này. Tự nhiên thấy 1 đám đi đến tầm 6-7 đứa, thì ra là đội chế xóm đi chơi về, thấy con Linh, thằng Tuân la om lên :
– Ôi Linh, Linh của tớ đây sao, ôi trời ơi, mặc đồ đẹp thế, tớ xin lỗi, tớ đi chơi về muộn quá, làm cậu chờ, thôi bọn mình đi chơi luôn đi.
Trong bọn chỉ có tôi với thằng Tuân, Toàn là cùng lớp nên biết Linh, còn bọn kia không quen, chúng nó nhìn như Linh như chó sói nhìn cừu non vấy, mắt cứ hau hau, tôi bật cười, Linh thôi khóc, nó nhìn thằng Tuân, nó bíu môi :
– Thôi đi, tớ đi mách cái Hương thì đừng có mà trách, đồ dê xồm.
Thằng Tuân há mồm, á khẩu luôn, thằng Toàn được thế nó lon ton :
– Cái thằng Tuân chỉ được cái ăn dưa bở, có bồ rồi con dê, chả bù cho tớ hiền lành chất phác, thôi bọn tao đi chơi đây, tạm biệt tụi mày nhé, cám ơn cu Sơn đã nói chuyện vơi Linh để giữ chân cô ấy nhé, tụi mình đi chơi nha Linh.
Con linh nhìn thằng Toàn, mắt nó tròn xoe, mồm há ra :
– Ớ nói hay nhỉ, tớ đến chờ ấy lúc nào, tớ đến nhà Sơn chơi mà.
– Ơ trời ơi, thế cậu không biết là thằng Sơn có bồ rồi, bồ nó xinh lắm đó, mới bữa trước vừa thấy nó lai bồ nó lượn khắp thành phố ah. – Thằng Tuân chen chân.
– Thì tớ là bạn Sơn, tớ không được đến chơi ah. – Nó bĩu môi ngay, hung hăng đáp trả, tính đanh đã đã trở lại với nó.
– Đến chơi thì cần gì mặc đồ đẹp vậy, mắt nó như mắt trâu, có biết nhìn đâu, mặc vào phí đi.
– Mắt cậu mới là mắt trâu ý, còn nói nữa là đừng trách, đang tức đây.
– Tức cái gì, thôi dù gì đã đến đây, để tớ chở đi vài vòng nào, cho đỡ tức. – Thằng tuân cười cười….
– Không, tớ không thích đi với cậu, tớ đến rủ Sơn đi có chút việc.
Tôi nhìn mà cứ thấy buồn cười, thằng Tuân và con Linh gặp nhau, như lửa gặp nước, cãi nhau không biết đến khi nào, thằng Tuân tính hay bốc phét, con Linh lại là đứa đanh đá, Linh xoay người nói với tôi :
– Đi thôi Sơn, đi với tớ 1 chút.
Tôi ậm ờ, nhìn lũ con trai đứng xung quang, mắt thằng nào thằng đây hau háu, hết nhìn chân lại nhìn ngực nó, nó mặc cái váy nên hở hơi bị nhiều, chân trắng, dài, ngực nở, tròn và trắng, lộ ra nửa trên do thiết kế của cái váy, đôi vai trần mịn màng, không 1 nốt ruồi đang phơi phơi ra, chắc bọn kia hận là không được lên tụt cái váy của nó xuống thôi.
Tôi thầm than, thôi cứu nguy cho nó vậy, nó đã mở lời, chả lẽ tôi từ chối trước đám con trai, lại với công việc chuẩn bị xong rồi, cũng chả còn gì phải lo lắng nữa, tôi lên xe, nó cười với tôi, lùi lại đằng sau, tay để lên 2 vai tôi, quay sang lè lưỡi với bọn thằng Tuân, Toàn, mặt ra vẻ là trêu ngươi 2 đứa nó.
– Sơn, cậu vẫn giận tớ lắm sao.
Nó gục đầu lên lưng tôi hỏi nhỏ, gió đường mát mẻ làm tôi khoan khoái đầu óc, cũng không muốn trêu nó nữa, tôi bảo nó.
– Không, tớ mua được món khác rồi, nhưng cậu làm thế là không được, cậu làm vậy thì lần sau sao tớ giám mời cậu đi nữa.
Nó reo lên, rất vui, nó bảo :
– Không, sẽ không có lần sau đâu, tớ thề đấy, tại lần này tớ thích cái váy quá nên mới thế thôi.
– Ừhm, nếu cậu đã nói thế thì được rồi, tớ không giận cậu nữa.
– Tớ biết cậu không giận tớ lâu mà, nhưng mà cậu đã mua quà gì cho chị ấy vậy.
– Không nói được, bí mât.
– Xì, không nói thì thôi, không thèm biết. – nó cười cười.
– Đi, đi uống nước, tớ khao cậu nhé, coi như tớ xin lỗi cậu, oke không.
– Thì đi , mấy khi được gái mời.
Tôi kéo ga, chiếc xe lao nhanh trên đường, con đường ồn áo tập nập, nhưng ánh nắng cuối cùng của ban ngày đã hết, nhường chỗ cho màn đêm từ từ buông xuống, từng cơn gió cuối ngày khẽ cuốn theo bụi đường tung bay khắp phố, dòng người đi đường như dài mãi không dứt, hối hả mà chả biết sẽ đi về đâu.
Ánh đèn đường đã lác đác, ngồi uống nước mãi với nó, chắc tối nay không ăn được cơm quá, hôm nay nó vui vẻ lạ thường, tự nhiên khác hẳn ngày thường, nó rất ngoan và trông rất dễ thương, giờ đang trên đường về nhà, tay nó ôm nhẹ lên eo tôi, tự nhiên nó nói khẽ :
– Ấy có biết tại sao tớ nhất định phải mua cái váy này không?
Tôi trầm ngâm, không nói gì cả, tôi cũng chả biết tại sao nó lại như thế, nó thì thiếu gì đồ mà phải làm thế, tiếng nó nói tiếp :
– Bởi vì tớ nhìn thấy mắt cậu sáng lên khi thấy tớ mặc bộ váy này, lúc đó trông cậu thực sự rất vui, nên tớ nghĩ tớ mặc cái váy này cậu sẽ rất thích.
“Trời ah, tôi sáng mắt lên hay vui lên là vì tui đang tưởng tượng ra chị mặc cái váy đó chứ không phải là nó, trời, làm nó ăn dửa bở 1 phen, thôi, đánh im vậy, nói ra sợ lại làm nó tự ái”.
Nó lại nói tiếp :
– Tớ mặc cái váy này rất đẹp phải không ?
“Gạo nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, mọi chuyện coi như xong rồi, chả lẽ lại còn trách nó nữa”. Tôi đành gật gù đáp nhỏ :
– Ừh, cậu mặc vào trông rất đẹp ?
– Thật hả ! – Nó cười cười.
“Đúng là bọn con gái chuyên bịt tai trộm chuông, rõ ràng nó vừa mới tự khen nó đẹp, tôi bất quá chỉ là hưởng ứng cho nó vui , giờ nó lại nói thế, cứ làm như mình tự nhiên khen nó không bằng ý” Đang nghĩ thì nó hỏi tiếp :
– Ah mà tối nay cậu có rảnh không?
“Rảnh thế nào được mà rảnh, tối nay tôi đi sinh nhật rồi, hé hé.”
Tôi đáp nó :
– Tối nay có khi mình bận rồi, mà sao vậy ?
Nó nhìn tôi, mày hơi nhíu lại, nó bảo :
– Tối nay sắp xảy ra 1 chuyện, mình nghĩ có lẽ nếu cậu không muốn đi cũng phải đi thôi, hi hi .
Tôi ngờ ngợ, việc gì mà tôi không muốn đi cũng phải đi nhỉ, tối nay tôi có việc quan trọng rồi, đánh chết tôi cũng không đi, tôi hỏi nó :
– Tối nay có chuyện gì vậy.
Nó nhìn tôi thần bí, nó để 1 ngón tay lên bờ môi xinh xắn, cái miệng chu chu, nó thì thầm :
– Bí mật ….
Tôi tạm biệt nó, xe nó khuất dần, tôi vẫn đang băn khoăn tự hỏi, không biết là nó muốn nói đến việc gì, việc gì mà tôi không muốn đi cũng phải đi nhỉ, nghĩ mãi, chả nghĩ ra là cái việc gì cả, tối nay đánh chết tôi cũng không đi đâu hết, lễ sinh nhật tôi đã chuẩn bị xong rồi , nồi niêu xoong chảo đầy đủ cả, chỉ chờ gạo về là nấu cơm thôi. Tôi thầm nhủ vậy, trong lòng đỡ lo lo vì câu nói đó của cái Linh, mẹ tôi dọn cơm ra xong xuôi, tôi chả có lòng dạ nào mà ăn cả, ăn được 1 bát cơm tôi đứng dậy, đi vào nhà tắm, làn nước mát lạnh sối vào người tôi, cả người sảng khoái, tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi về câu cái Linh nói, rốt cục là việc gì, việc gì mà lại khiên tôi không muốn đi cũng phải đi, tối nay tôi không thể đi đâu được hết, nhưng mà nó nói vậy, tôi lại cảm thấy sợ, sợ mất đi cơ hội quý báu này, cơ hội tôi được thể hiện với chị.
“Cái con ranh này” tôi thầm tức, nó nói 1 câu vơ vơ vẩn vẩn làm tôi lo lắng, đứng ngồi không yên, tôi tặc lưỡi, tôi mặc kệ dù thế nào cũng nói là có việc bận, không thể đi được, cố làm sao cho nó không thể trách móc tôi được, mà dù nó có trách, tui cũng mặc kệ, nó và tôi, cãi nhau không ít, làm hòa 1 tý là nó lành thôi, nó vốn thích dỗ dành, tặng nó món quá, kéo nó đi linh tinh là xong, cùng lắm nói mấy lời ngọt ngọt lừa nó là ổn rồi, tôi thầm cười cười, cứ như thế đi, giờ đối với tôi, chị là ưu tiên số 1, thời gian không còn nhiều nữa, lão Hùng sắp về rồi, đang miên man suy nghĩ bỗng có tiếng mẹ tôi goi :
– Sơn, Sơn … có sao không con, sao tắm lâu vậy.
– Con không sao, con ra bây giờ đây.
Cố xua đuổi cái suy nghĩ quái gở trong đầu ra, tôi mặc quần áo nghiêm chỉnh, chải chuốt 1 tý, thêm tý keo bọt cho máu, rồi xịt xịt tý nước hoa, tối nay là 1 tối trọng đại, phải khác chứ, tôi tự mỉm cười gật đầu, rồi từ phòng tắm bước ra, bố mẹ tôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi, mẹ tôi bảo : – Lại đi đâu hả, lượn ít thôi, dạo này đi suốt thôi, chả chịu ở nhà gì cả.
Tôi đáp :
– Tối nay con đi dự Sinh nhật mà, con cầm chìa khóa rồi, có gì bố mẹ cứ ngủ trước đi nha, con đi đây.
Mẹ tôi chỉ biết lắc đầu, chả nói thêm gì nữa, tôi len lén đi lên tầng 2, nói là đi sinh nhật bạn cho oai thôi, chứ con ở cách nhà có 3 căn nhà thôi, he he, tôi mở khóa phòng, chùm bóng bay tôi buộc sẵn đang lơ lửng trong phòng, tôi cầm chùm bóng nhẹ nhẹ trong bóng tối, đến cái bờ rào đằng sau nhà chị, tôi tặc lưỡi “Thảm, mịa, quá thảm, ăn mặc chải chuốt thế này mà phải cầm bóng bay đi trèo tường, đúng là đéo đỡ được nữa rồi, nhỡ có ai thấy thì không biết người ta nghĩ tôi ra làm sao, trộm cũng đéo phải trộm, đàng hoàng cũng đéo phải đàng hoàng, đéo thể diễn tả được là cái giống gì nữa “ nhưng mà dù sao thì vẫn phải trèo thôi, chứ cầm mớ bóng bay này đi giữa phố rồi lại đi vào nhà chị, tầm này trên đường và các nhà đều đang đứng hết ra ngoài hóng gió, thấy tôi đi như vậy, họ sẽ nghĩ gì, đi bằng nóc nhà cho an toàn, sau bảo chị cố tìm cách phá đi là xong thôi, hê hê.
Mãi rồi cũng trèo qua, cầm 1 mớ bóng bay, tôi lắc đầu kêu khổ, khẽ kéo cái chốt cửa ban công nhà chị, tôi lọ mọ đi xuống buồng ngủ, bật công tắc đèn lên, lại ngắm nghía tác phẩm của chính bản thân mình, tôi gật gật đầu ra vẻ ngon lành rồi, tôi thả chùm bóng bay ra, từ từ kéo chúng phân bố đều trên trần nhà, sao cho hợp lý. Xong xuôi, tôi nhìn đồng hồ, cũng gần 8h rồi, giờ phút tốt lành chuẩn bị đến, tôi bật máy tính, khẽ mở 1 bài hát nhẹ nhàng. Tôi ngồi trong đó, lặng im trọng bóng tối, chỉ cần chị trở về, tôi sẽ thắp nến lên và ra ngoài đón chị, mọi chuyện đều trong kế hoạch, tôi đã cầm chìa khóa của chị mà, làm sao mà chị tự ý vào nhà được, tôi mỉm cười, đong đưa theo điệu nhạc, mọi chuyện gần như tôi quên hết, trong đầu tôi giờ chỉ còn là 1 khoảng lặng, lặng lẽ lắng nghe bản nhạc nhe nhẹ, thời gian như từng giây từng phút trôi đi, tôi đều cảm nhận được tất cả, chờ đợi, chờ đợi tiếng chuông điện thoại reo lên. Màn đêm tĩnh mĩnh, chỉ có tôi đang ngồi đó, cảm nhận mùi thơm nhè nhè từ căn phòng, mùi thơm mang theo mùi hương của chị, tôi mỉm cười, chờ đợi…..