Sau khi đã hứa với Mạnh là sẽ không gặp Tùng nữa nên Hạ Vy cũng cố gắng không nghĩ đến người tình. Nàng tập chung chăm sóc cho chồng nhiều hơn và cố gắng bù đắp cái lỗi lầm mà mình gây ra. Đợt này Mạnh rất bận khi tham gia vào một dự án phần mềm. Là một lập trình viên nên Mạnh mê mẩn và rất hứng thú với chương trình đó, lúc nào cũng kè kè bên chiếc vi tính vì cái đam mê của mình. Mấy ngày đầu thấy chồng quên ăn quên ngủ vì công việc, Hạ Vy không chút phàn nàn, là một người vợ thấy chồng đam mê sự nghiệp thì nàng cũng ủng hộ và đôi khi cam chịu cảnh cô đơn mỗi khi phải ăn cơm một mình do Mạnh tận tối khuya mới về nhà.Quyết tâm giữ lời hứa không muốn nghĩ đến Tùng, nhưng thỉnh thoảng hình bóng của Tùng vẫn hiện lên trong đầu mà Hạ Vy không thể nào quên được. Những lúc ở nhà một mình, sự cô đơn trong bốn bức tường lại khiến Hạ Vy nghĩ đến những giây phút thăng hoa cùng người tình mà hiện giờ Mạnh không thể nào đáp ứng được khi anh chỉ mải mê với những con chữ và con số. Mà cái kiểu khi đã nhớ mà thấy người kia không thèm nhắn tin hỏi thăm nhau một câu thì càng khiến Hạ Vy nhớ thêm vì nàng vốn là một cô gái có niềm kiêu hãnh rất cao.Chiều thứ sáu khi vừa ăn trưa xong, Hạ Vy bắt đầu làm việc thì bỗng nàng nhận được tin nhắn qua điện thoại. Cứ ngỡ là Mạnh nhắn, nhưng khi nhìn vào mấy con số quen quen thì Hạ Vy bỗng hồi hộp đến lạ. Đã nói với Tùng là từ nay đừng liên lạc cho mình nữa nhưng Hạ Vy vẫn chưa chặn số đt này vì nàng có vẻ như vẫn mong chờ điều gì đó…Hồi hộp là vậy nhưng khi mở tin nhắn ra đọc thì Hạ Vy thấy Tùng nhắn vỏn vẹn có mấy chữ :
– Vợ chồng em ổn chứ?
Tuy có mấy chữ đó thôi nhưng Hạ Vy không hiểu sao vẫn thấy thích vì điều đó cho nàng biết rằng Tùng vẫn nhớ đến mình. Nhưng vì đã hứa với chồng rồi và cũng đã nói với Tùng về sự chấm dứt nên Hạ Vy tỏ ra làm kiêu, nàng không muốn cho Tùng biết là nàng nhớ nó rất nhiều.
– Vâng, vợ chồng em vẫn ổn. – Hạ Vy cũng chỉ đáp lại vỏn vẹn từng đấy từ.
Cứ đinh ninh là Tùng sẽ nhắn tiếp nên Hạ Vy cứ ngồi chờ mà chẳng còn tâm trí nào để mà làm việc. Vốn kiêu ngạo, giờ 5p, 10p, 30p trôi qua mà vẫn không thấy Tùng nhắn thì Hạ Vy hơi bực mình, nhưng có điều nàng lại nhớ nó da diết và đôi lúc trong khi chờ đợi nàng muốn chủ động nhắn thẳng luôn vào số máy đó nhưng nàng lại cố kìm chế lòng mình.
Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm khi cũng hết giờ làm việc, mấy tiếng buổi chiều như là màn tra tấn đầu óc khi mà tâm trí nàng chẳng muốn làm cái gì vì chỉ nghĩ đến Tùng. Về nhà trong khi nấu ăn thì Mạnh lại gọi điện bảo ăn trước vì sẽ về muộn và nhớ phần cơm cho anh. Hạ Vy lại ngồi cầm bát ăn một mình, nàng không thể nuốt nổi hạt cơm vì tâm trạng chẳng muốn ăn chút nào. Nhìn chiếc đt đặt bên cạnh, cứ mấy phút lại nhìn vào nó như hy vọng điều thần kỳ sẽ đến, nàng không hiểu sao lại mong cái tiếng chuông tin nhắn đến thế vậy. Cái cảnh nhớ nhung điên cuồng một ai đó nhưng bị ngăn cấm làm cho con người ta cảm thấy cô đơn cùng cực. Chưa bao giờ Hạ Vy thấy cô đơn như lúc này, và cũng chưa bao giờ nàng thấy nhớ ai đó như nhớ đến Tùng.
Gần 10h tối mới thấy Mạnh vác cái thân xác mệt mỏi về nhà. Nhìn chồng như vậy thì Hạ Vy thấy thương và thấy có lỗi trong lòng khi cả ngày hôm nay vẫn phản bội anh vì nhớ đến Tùng. Hạ Vy hâm lại thức ăn, nàng tuy không muốn ăn nhưng vẫn lấy hai bát ra để ngồi ăn cùng cho chồng được vui. Nhìn chồng đói ăn ngon lành, Hạ Vy cứ thế gắp thức ăn bảo Mạnh ăn nhiều vào, vừa ăn nàng vừa quan tâm hỏi han công việc của anh.
Dọn dẹp bát đũa xong, Hạ Vy đi tắm và nàng hơi nứng, muốn lát nữa hai vợ chồng yêu nhau tí vì 3 hôm nay nàng chưa được cái nào. Nháy mắt tình ý với chồng và đi vào trong phòng chờ đợi, nhưng chờ mãi chưa thấy Mạnh vào trong khi lồn đã rỉ nước nhiều lắm rồi. Hạ Vy đi ra phòng ngoài xem Mạnh làm cái gì mà lâu thế vì vừa nãy nàng có dặn là đêm nay đừng làm việc nữa rồi. Khi ra đến nơi, Hạ Vy điên tiết chẳng thèm nói một câu nào mà quay người đi luôn vào trong phòng. Cố chiều và yêu, và thông cảm cho công việc của Mạnh, nhưng bù lại thì Mạnh lại quá vô tâm. Tưởng tranh thủ ngày cuối tuần không phải làm việc đêm, thay vì quan tâm đến vợ thì anh lại ngồi cầy game trong khi vợ mòn mỏi nằm trên giường chờ đợi.
Ngày hôm sau có lẽ như là ngày tra tấn với Hạ Vy khi cả 2 vợ chồng không phải đi làm. Nếu như bình thường thì hai vợ chồng nằm ôm nhau tranh thủ cái ngày thứ 7 được nghỉ, hoặc là hai người đi chơi đâu đó nhưng Mạnh lại lao vào cái lập trình phần mềm vẫn đang còn dang dở. Mạnh có tính khi đã mê cái gì đó là anh bỏ mặc tất cả để chạy theo cái đam mê của mình. Ngày trước chưa lấy vợ, Mạnh vốn là cao thủ, một tay nghiện game chính cống. Cho nên bây giờ cái phần mềm mà anh đang cùng nhóm làm là viết một chương trình game nên không có gì là ngạc nhiên khi thấy Mạnh đam mê đến vậy. Tuy nhiên chỉ khổ cho Hạ Vy, chẳng biết làm gì cho hết ngày, hết dọn dẹp nhà cửa thì lại đi nằm, nằm chẳng ngủ được thì đi lau chùi bếp với nhà tắm, rồi đến tối nàng âm thầm thủ dâm một mình trong cái khao khát muốn có một người đàn ông bên cạnh cho nàng được hưởng cái thỏa mãn sinh lý cơ bản của con người.
Nhìn đt thấy đã 10h nhưng Hạ Vy nghĩ dậy cũng chẳng biết làm gì nên cứ nằm và muốn ngủ nướng thêm lúc nữa. Lúc mong chờ thì chẳng thấy xuất hiện, nhưng cái lúc chẳng nghĩ đến thì nó lại đến. Đang nằm mơ mộng linh tinh thì bất chợt đt kêu lên báo có tin nhắn. Hạ Vy không nghĩ là Tùng nhắn nên tỏ vẻ hơi nhăn nhó, nhưng nàng cũng cố với tay xem có phải mấy đứa bạn nhắn rủ đi chơi không.
Những con số quen thuộc hiện lên, Hạ Vy vừa mừng vừa vui nên mở ra đọc ngay lập tức :
– Em khỏe không?
Vẫn chỉ là mấy từ ngắn cun cũn đó thôi nhưng lại mang đến niềm vui cho Hạ Vy. Chứng tỏ Tùng vẫn nhớ và quan tâm đến nàng. Hạ Vy lần này như sợ Tùng không nhắn lại nữa nên nàng xuống nước vừa nhắn lại nhẹ nhàng, vừa cài thêm một câu hỏi để cho Tùng phải nhắn lại :
– Em cám ơn, em vẫn khỏe. Anh sao rồi?
– Anh không được ổn cho lắm.
– Anh gặp chuyện gì à? – Hạ Vy hỏi lại ngay vì nàng hơi lo lắng không biết Tùng xảy ra chuyện gì.
– Không có chuyện gì cả, chỉ là thấy nhớ em quá.
Đúng cái Hạ Vy mong chờ, nàng cũng muốn nói lại là em cũng nhớ anh nhiều lắm nhưng lại cố kìm chế. Mỉm cười thích thú khi biết rằng Tùng không thể quên được mình, nhưng Hạ Vy vẫn phải tỏ ra thờ ơ chuyện đó.
– Em có chồng rồi thì đừng nhớ em nữa, chẳng giải quyết được gì cả.
– Uh anh biết chứ, nhưng lại không thể không nhớ. Hôm nay em rảnh không? Mình đi cà phê một lúc thôi.
Hạ Vy muốn đi lắm nhưng vẫn giả vờ :
– Em rảnh, nhưng gặp nhau làm gì nữa, em đã hứa với Mạnh là sẽ không bao giờ gặp lại anh rồi mà.
– Anh biết. Nhưng lần cuối được không em? Chỉ cà phê và nói chuyện một lúc thôi, anh muốn được nhìn thấy em thêm một lần và anh hứa sau lần gặp này sẽ không bao giờ làm phiền em nữa… anh sẽ cố quên em.
Hạ Vy thở dài một tiếng, nàng cũng muốn gặp lắm chứ, cũng nhớ đến cồn cào… và trong lúc yếu lòng nàng nhận lời đi cà phê với Tùng. Thấy Mạnh đang ngồi chơi game, Hạ Vy đi đánh răng rửa mặt và tất nhiên là không quên tắm qua cho người thơm tho. Hạ Vy bảo với Mạnh ăn qua loa gì đó vì nàng chẳng biết làm gì nên đi chơi với mấy đứa bạn. Mạnh đồng ý ngay và cũng không chút nghi ngờ vì những ngày vừa rồi anh thấy vợ đúng là đã chấm dứt được với Tùng rồi. Thêm một lý do nữa là Mạnh đồng ý để cho vợ đi chơi với bạn vì anh không thích Hạ Vy cằn nhằn cái chuyện anh mải mê chơi game, giờ vợ đi thì anh tha hồ chơi mà không sợ bị mắng.
1h chiều quán cà phê vắng tanh không có khách, Hạ Vy và Tùng ngồi ở một góc của quán cà phê vườn rợp bóng mát vì xung quanh có nhiều cây cảnh. Hai người ngồi đối diện nhìn nhau và mỉm cười để thay cho lời nói vì chẳng biết mở lời như thế nào. Sự e thẹn và rụt rè của Hạ Vy lại càng làm cho Tùng mê đắm cái vẻ đẹp đó. Khi nhân viên bê nước ra, Tùng mới lên tiếng hỏi thăm :
– Vợ chồng em thế nào rồi? Em có thể kể qua cái đêm anh đưa em về rồi sau đó như thế nào được không?
Hạ Vy cũng không muốn giấu, nàng từ từ kể hết cái chuyện đêm đấy hai vợ chồng nàng ra sao cho Tùng biết. Tùng nghe xong tỏ vẻ thông cảm rồi gật đầu an ủi :
– Ừ thôi không sao, mọi chuyện cũng qua rồi. Giờ anh chỉ mong giữ cho em được hạnh phúc là anh cũng thấy vui.
Hạ Vy nghe Tùng nói ra câu đó mà tự dưng tình yêu trong lòng lại dâng lên, nàng lại thấy yêu Tùng vô cùng và nhận ra rằng Tùng đến với mình không phải chỉ vì sex. Biết là như vậy nhưng Hạ Vy vẫn muốn nghe, muốn nghe thấy chính Tùng nói ra từ cửa miệng nên nàng hỏi :
– Thế anh có cảm giác gì với em không? Hay chỉ là sex thôi?
Tùng nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh của Hạ Vy trả lời ngay không chút đắn đo :
– Có… cả hai… anh yêu em nên anh muốn em được hạnh phúc.
Hạ Vy thích thú khi được nghe câu đó từ Tùng, nàng cúi đầu e thẹn giống như cô gái mới biết yêu thuở nào. Hành động đó không qua được con mắt tinh đời của Tùng, nó nhìn nàng nói tiếp :
– Anh muốn được gặp em lần cuối trước khi hai ta sẽ không còn gặp nhau nữa.
Hạ Vy ngẩng mặt lên nhìn chưa hiểu ý Tùng muốn gì thì đã thấy Tùng kéo ghế ra và đi sang ngồi bên cạnh nàng. Hai người im lặng bên nhau một lúc vì đều nghĩ đến cái chuyện tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Tùng tỏ ra không vội vã, nó ôm bờ vai mềm mại và bé nhỏ của Hạ Vy để nàng dựa hẳn vào vai nó. Thấy Hạ Vy không phản đối, và thấy không có ai thì Tùng bắt đầu cúi xuống hôn vào môi nàng. Hai người cứ thế hôn nhau chầm chậm, và khi thấy lưỡi của Hạ Vy luồn vào trong miệng mình thì Tùng mút, mút xong nó nói vì biết cá đã cắn câu :
– Mình làm lần cuối nhé em!
Hạ Vy lúc này chỉ thấy sự hạnh phúc khi được ở bên Tùng, thấy rạo rực khi được hôn nhau nên nàng gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ. Tùng hôn cái nữa rồi đứng dậy thanh toán tiền mặc dù hai cốc nước chưa ai uống được nổi một hớp. Hạ Vy lẳng lặng lẽo đẽo đi theo Tùng ra ngoài, rồi Tùng hỏi :
– Xe em để đâu? Anh hôm nay không đi xe.
Hạ Vy chỉ cho Tùng chỗ để xe rồi đưa chìa khóa cho nó. Một lúc sau nàng ôm cứng lấy eo Tùng đi về phía nhà nghỉ với tâm trạng háo hức lạ kỳ.
Hạ Vy rạo rực ngay khi Tùng ôm lấy mình và đè xuống giường. Hai người háo hức không kịp cởi quần áo, cứ thế ôm hôn nhau lăn qua lăn lại trên giường. Khi Tùng chiếm thế thượng phong, cái chân của nó kẹp giữa hai háng Hạ Vy, biết người tình đã nứng nên Tùng bắt đầu khẩu dâm để đưa nàng vào cơn lốc nhục dục:
– Anh yêu em và em có thể làm vợ anh hôm nay được không?