Vừa bước chân lên câu thang để đi lên nhà thì Hạ Vy bỗng giật mình, nàng sợ vì giờ này đang là đêm làm gì có bóng người, vậy mà có một gã say rượu ngồi lù lù ở chân cầu thang làm nàng phát hoảng, tim như ngừng đập vì sợ hãi. Thấy có người thì người gã say đó bỗng ngẩng mặt lên, Hạ Vy càng giật mình khi thấy đó chính là Mạnh.– Ơ chồng! Sao anh lại ngồi đây không lên nhà ngủ?Mạnh thấy vợ đã về, tuy cũng hơi ngất ngất vì men rượu nhưng anh vẫn cố đứng lên trong trạng thái mệt mỏi và buồn bã. Tay vẫn cầm khư khư chiếc đt vì vừa nãy gọi nhưng Hạ Vy không nghe máy, bàn tay anh nắm rất chặt như muốn bóp vụn chiếc đt ra. Trước khi bước lên cầu thang, Mạnh quay lại nói rất nhỏ nhẹ :– Em hỏi anh sao anh không lên nhà ngủ á? Em vô tâm thế à? Hai vợ chồng đi cùng nhau, giờ về lại muộn thì anh làm sao dám về một mình. Bố hỏi em đâu thì chẳng nhẽ anh trả lời là em đang ngủ với trai à?
Hạ Vy nghe mà thấy nhói lòng, nàng thấy mình sai quá rồi, thấy mình đúng là sống vô tâm, thấy mình quá đáng quá. Cái câu cuối của Mạnh nghe tuy nhẹ nhàng nhưng lại như con dao đâm thủng tim nàng.. Hạ Vy thấy nhục nhã bản thân. Nhưng chưa dừng lại ở đó, ban đầu Mạnh còn cố giữ bình tĩnh nói nhỏ vì sợ hàng xóm, nhưng sau thì nghĩ đến cái cảnh ngồi chân cầu thang ngồi chờ vợ về, rồi gọi chục cuộc không nghe máy, lại say và mệt… Mạnh uất ức, tủi thân, và không kìm được tính nóng trong người, tay đang cầm chiếc đt thì Mạnh bỗng dưng hét to lên rồi ném mạnh chiếc đt vào tường… vỡ nát.
– Anh là cái gì của em? Anh có phải là chồng của em nữa không? Em nói đi! Em vì thằng đó mà coi chồng không bằng con chó à?
Hạ Vy giờ thì sợ thực sự khi nhìn vào ánh mắt đầy uất ức, đầy căm thù của Mạnh. Hai chân của nàng đứng im không thể nhúc nhích nổi, nước mắt lại tuôn rơi lúc nào không hay. Hạ Vy không nói được gì mà chỉ đứng nhìn Mạnh lững thững quay người đi lên cầu thang.
– Không đi lên nhà còn đứng đó khóc lóc à! – Mạnh nói vọng từ trên xuống.
Thấy chồng đang tâm trạng như vậy, Hạ Vy không dám lên nhà vì sợ nghe anh chửi, sợ anh bỏ mình. Nhưng thấy Mạnh vẫn nói bảo đi lên thì nàng cũng an tâm là không bị anh đuổi khỏi nhà. Lúc trước thì sướng bao nhiêu, giờ đổi lại thì tay Hạ Vy phải bám vào thành cầu thang mới có thể bước chân lên nổi.
Hạ Vy thấy cũng may là hôm nay nhà có bố nên Mạnh dù muốn mắng, muốn chửi cũng không thể làm được đó. Sau khi hai vợ chồng đóng cửa lại, Mạnh mệt mỏi leo luôn lên giường nằm mà không thèm nói một câu nào với vợ. Hạ Vy thay xong quần áo, giờ thấy Mạnh im lặng không nói gì thì nàng còn thấy sợ hơn vì không biết tâm trạng của chồng giờ ra sao. Lên giường nằm bên cạnh, một lúc sau thì Hạ Vy chủ động quay sang ôm như muốn xin lỗi, muốn làm lành, muốn chồng tha thứ, nhưng Mạnh hờ hững gạt phắt tay nàng ra. Hạ Vy lại khóc, nàng cứ thế thút thít trong bóng đêm một mình.
– Oan lắm hay sao mà còn khóc! – Mạnh bực vì không thể nào ngủ được, nghe thấy tiếng thút thít thì càng bực hơn.
Hạ Vy không nói gì cố nhắm mắt để ngủ mai còn đi làm, nhưng nàng cũng không tài nào ngủ được. Nằm thấy Mạnh thở dài liên tục, nàng biết chồng đang buồn và đau lắm khi thấy vợ như vậy. Biết lỗi, Hạ Vy thấy thương, nàng lại lần nữa quay sang ôm lấy chồng. Lần này Mạnh đã để cho cánh tay của Hạ Vy nằm yên trên ngực mình, anh vẫn im lặng không nói một câu nào khiến Hạ Vy càng lo lắng.
Mạnh bây giờ mới quay sang, anh bắt đầu nói hết cỗ lòng mình ra để cho Hạ Vy hiểu. Đêm đó vì có bố nằm ở ngoài phòng khách nên hai người chỉ dám nói nhỏ chứ không dám cãi nhau to. Mạnh nói nhiều và cả Hạ Vy nói cũng nhiều, hai người nói chuyện đến gần tận 5h sáng mà đến nỗi bây giờ tác giả hỏi là nói những gì thì cả hai đều bảo không thể nhớ được, chỉ nhớ là đã nói chuyện đến tận trời gần sáng. Hạ Vy khóc suốt và Mạnh cũng đã khóc, nước mắt của thằng đàn ông đã rơi vì chuyện tình cảm thì phải biết là anh đau như thế nào. Kết thúc câu chuyện thì Hạ Vy quyết tâm hứa để Mạnh yên tâm :
– Em hứa từ nay sẽ không gặp Tùng nữa và anh cũng đừng bao giờ bảo em chơi some nữa nhé. Em sợ không kìm nén nổi bản thân rồi lại làm anh buồn.
Mạnh như người thắng cuộc khi thấy vợ hứa ra câu đó, mọi uất ức khó chịu trong người cũng dân biến mất, và anh đã chấp nhận mở lòng tha thứ cho Hạ Vy lần nữa. Nhưng Mạnh vẫn phải răn đe :
– Anh cấm từ nay em không được gặp nó đâu đấy. Nếu em mà còn gặp nó thì em theo nó luôn đi chứ đừng về nhà nữa.
– Vâng em hứa sẽ không bao giờ gặp nữa đâu. Nhìn chồng hôm nay thì em sợ lắm rồi. Tất cả với em thì không ai có thể quan trọng bằng chồng của em được. Có mệt không? Lúc nhìn ngồi ở chân cầu thang mà thấy thương thế cơ chứ.
– Sao không mệt. Vừa mệt vừa buồn ngủ mà không dám vào nhà. Mạnh đã trở nên vui vẻ và cái giọng của anh cũng trở nên nũng nĩu trẻ con muốn được quan tâm.
– Hihi.. thôi vợ biết lỗi rồi, giờ vợ bù cho nhé.
Hạ Vy chủ động trườn lên người Mạnh tìm môi để hôn và tất nhiên khi cái lưỡi của nàng luồn vào trong miệng thì Mạnh dù muốn trở vờ không thèm nhưng vẫn không thể nào cưỡng lại được cái hương vị ngọt ngào và gợi dục đó. Nhẹ nhàng hai người vừa cởi quần áo vừa cười khúc khích vì sợ bên ngoài bố nghe thấy.
Sáng ngày hôm sau Hạ Vy mắt cay sè đi làm nhưng nàng vẫn thấy vui vì như gỡ bỏ được cái tâm trạng nặng trĩu trong người. Khoảng 11h sáng nhớ ra việc cần phải làm ngay nên rút đt ra nhắn tin cho Tùng :
– Từ nay mình đừng gặp nhau nữa nhé, em mệt mỏi lắm rồi. Hôm qua về hai vợ chồng nói chuyện và em thấy có lỗi với chồng nhiều lắm, mong anh hiểu và đừng gặp em nữa.
Một lúc sau thì Hạ Vy nhận được tin nhắn lại của Tùng :
– Ok em, anh hiểu và từ nay a sẽ không làm phiền em nữa.
Nghe câu nhắn lại rất hờ hững của Tùng mà Hạ Vy hơi buồn và bực vì nàng vẫn còn nhớ nó lắm. Mỉm cười chua sót, Hạ Vy không muốn quan tâm đến nó nữa và cố xua đuổi hình bóng của nó ra khỏi đầu mình. Nhớ đến chồng nàng liền nhắn cho anh :
– Hello tình yêu! tình yêu ăn chưa?
– Gì mà thả bom kinh thế hả vợ? Anh chưa ăn, cũng đang nhiều việc. – Mạnh nhắn lại.
– Nhớ vợ không? Hihi
– Nhớ.
– Vợ cũng vậy. Đêm qua không ngủ nên giờ vợ mệt quá. Chồng qua đây đón vợ đi ăn trưa đi.
– Bây giờ á?
– Vâng, vợ hơi đói.
– Uh được rồi chồng qua ngay. Từ mai cũng nhiều việc chắc chẳng bên vợ được nhiều. Anh qua luôn đấy nhé.
– Vâng, lúc nào đến thì cứ nháy máy cho em.
– Uh.
Khi Hạ Vy chễm chệ ngồi sau lưng Mạnh thì nàng thủ thỉ vào tai anh :
– Chồng ơi!
– Nói đi!
– Hihi.. chẳng muốn ăn nữa… chỉ muốn ấy thôi.
Mạnh hiểu ý Hạ Vy nói gì nhưng ra vẻ không hiểu hỏi lại :
– Muốn ấy là muốn gì?
Hạ Vy cười tủm tỉm rồi dướn người lên nói thật nhỏ vào tai Mạnh :
– Muốn địt!
Mạnh cười phớ lớ, anh yêu cái kiểu dâm dâm của người vợ nhỏ bé này và tất nhiên chiếc xe máy được phóng thẳng đến một nhà nghỉ gần đó. Và chỉ sau vài phút, quần áo vứt tứ tung dưới nên nhà, trên giường Mạnh đang nằm trên người ra sức dập, còn Hạ Vy thì liên tục rên rỉ, hôm nay nàng không ngần ngại rên thật to để chồng nghe thấy sướng.
– AAAA… mạnh nữa đi anh… địt nát lồn vợ đĩ của anh đi.