Tôi, một người đàn ông từng trải, phong lưu và có vợ. Tôi như một áng mây bồng bềnh khắp đó đây, tình yêu của tôi đã thuộc về vợ và đương nhiên phụ nữ với tôi bây giờ chỉ là tình dục.
Em, người con gái hồn nhiên trong sáng. Nếu tất cả những gì phong trần nhất thuộc về tôi, thì những gì trong sáng nhất thuộc về em.
16 tuổi, em như một đóa hoa ban sớm, em xinh như một nàng tiên mà ai cũng muốn ngắm nhìn, em học giỏi, em biết đàn violon… Nói chung cuộc đời em bao phủ một màu hồng, ánh mắt trong veo của em là một màu xanh hi vọng cho một tương lai sáng ngời.
…
Tôi gặp em trong một buổi sáng mùa hè, những tia nắng vàng đuổi bắt nhau trên con đường trải nhựa chạy tít mãi, những hạt sương còn long lanh trên lá và đung đưa theo làn gió.
Chẳng biết thế nào mà ngày nghỉ tôi lại không đi chơi với bạn, tôi chạy xe mãi mà không biết mình nên đi đâu, tôi rẽ qua nhiều con đường rồi dừng lại ở một quán nhỏ trước cổng trường THPT. Em và đám bạn đang tíu tít ở một góc quán, qua câu chuyện tôi biết rằng hôm nay là ngày bế giảng năm học và em là người duy nhất nhận danh hiệu học sinh xuất xắc nhất trường và tên em là Thảo Nguyên.
Tôi lén nhìn em, em rất xinh, đôi mắt trong veo, mái tóc dài buông nhẹ xuống bờ vai và đúng như tên gọi, em như làn gió thổi qua Thảo nguyên xanh rì, mát mẽ và bình yên.
Em và đám bạn chia tay nhau, em đạp xe thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi. Bất chợt, tôi lấy xe và chạy theo em một khoảng cách vừa đủ để ngắm nhìn và không làm em ái ngại.
Bỗng…
“Két…”
Tiếng rít của thắng xe vang lên và “rầm”… Em ngã nhào rồi “xoạt”… chiếc áo dái bị xé toạt cuốn vào bánh xe máy, đôi nam nữ cũng ngã ra giữa đường. Em lồm cồm bò dậy và hoảng hốt, em cố vơ lấy những gì còn sót lại để che chắn cái thân thể trắng ngần như hoa bưởi.
Tôi lao khỏi xe, chạy nhanh đến. Tôi cởi phăng chiếc áo khoác, chụp vào người em và dìu em vào một quán sửa xe nhỏ gần đó, vì là quán sửa xe nên em đành lòng mặc luôn chiếc áo khoác của tôi, em thẹn thùng trốn miết không dám ra. Tôi ra ngoài phụ đôi nam nữ kéo áo ra khỏi xe, họ ngã khá nặng và liên tục năn nỉ nên tôi đành cho họ đi.
Chiếc xe đạp gãy sườn nên cũng coi như là mớ sắt vụn. Bỏ lại chiếc xe cho chủ quán, tôi chở em đi về lấy đồ rồi đưa em đi bệnh viện kiểm tra, cũng may em không bị gì chỉ trầy xước nhẹ thôi. Tôi mua tặng em chiếc xe đạp mới vì tôi nói là lỗi do tôi cho 2 người kia bỏ đi mất.
Chúng tôi quen nhau từ đó, mỗi cuối tuần tôi lại đến thăm em. Gia đình em không giàu có nhưng ba mẹ em rất tốt và thương con, em là đứa con duy nhất của ba mẹ. Tôi và em thường ngồi cạnh nhau, em đàn cho tôi nghe những bài tình ca bất hủ, em gọi tôi bằng chú và tôi gọi em bằng em. Không biết ba mẹ em nghĩ gì nhưng họ chưa hề có biểu hiện gì với tôi cả, có lẽ mọi thứ cần nói họ đã nói vời em rồi. Nhưng, tình yêu nó có một lý lẽ riêng của nó và với kinh nghiệm tình trường tôi biết em thích tôi.
Tôi và em cứ lặng lẽ bên nhau, em nhắn tin hỏi thăm tôi mỗi tối, cuối tuần thì tôi đến và chúng tôi tản bộ dọc con đường trước nhà em. Cứ thế, tình yêu của tôi và em lớn dần theo thời gian. Em vào lại năm học mới, lớp 11…
Tết, dù bận bịu việc gia đình nhưng tôi vẫn dành cho em một ngày đi mua sắm cuối năm, chúng tôi ăn kem, dạo phố. Tôi đưa em đi thăm Sài Gòn đô thị, cách nhà em gần trăm km nên từ nhỏ em chưa biết Sài Gòn ra sao cả. Em đòi tôi chở em đi sở thú, rồi ăn chè bà ba… chiều tàn em lại đòi tôi chở đi ngắm hoàn hôn trên cầu Sài Gòn, tôi dục em về nhưng em lại muốn ngắm đèn thành phố, thế là tôi đưa em lên một quán café sân tượng để em ngắm, em cứ như con bé con reo cười thỏa thích mà không để ý đến xung quanh.
8h tối, ba em nhắn tin “Sao giờ còn chưa về?”, em nhìn tôi cười, em dụi đầu vào vai tôi.
– Thế nào cũng bị ba mắng.
– Em sợ không?
– Dạ sợ, thôi mình về đi chú.
– Ừh.
Tôi cố chạy nhanh nhưng cũng đến hơn 10h tối mới đến, ba em dang ngồi trước cữa hút thuốc, chúng tôi vào, em bối rối.
– Con mãi ngắm đèn thành phố nên quên mất.
– Vô nhà thay đồ đi. – ba em nói vẽ mặt khá lạnh lùng làm tôi và em đều hơi lo.
– Tôi đứng một lúc rồi nói. Hôm nay là cuối năm… Dù thế nào tôi vẫn bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô bé…
Ba em vẫn không nói gì, tôi tiếp.
– Thôi tôi về…
– Uh, cậu về.
Tôi khá lo lắng nhưng em lại nhắn tin cho tôi và nói không có chuyện gì hết, em nói đây là lần đầu tiên em đi chơi xa va lâu như vậy và em còn khoe là đang ăn thịt gà với ba mẹ. Tôi vẫn đến thăm em, em vẫn học giỏi và đàn rất hay.
Tháng 2, ngày 14. Một ngày mà cả thế giới chìm đắm trong tình yêu thương thì cũng là ngày sinh nhật của Thảo Nguyên. Em sinh ra vào cái ngày quá đổi đặc biệt và dù gia cảnh không giàu có nhưng em lại nhận được tình yêu thương dạt dào của ba mẹ. Em xin ba mẹ đi chơi, tôi đưa em đến một quán ăn nho nhỏ, tôi đã chuẩn bị mọi thứ và một tiệc sinh nhật chỉ có 2 chúng tôi.
Tôi lại đưa em đến một quán café lãng mạn, nơi những đôi tình nhân hay đến để hò hẹn và lần đầu tiên em gọi tôi bằng anh dù rằng tôi hơn em đến 13 tuổi. Dù tôi chưa nói lời yêu em nhưng em đã trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào và say đắm, em ôm chặt lấy tôi, tôi hôn, tôi miết đôi môi thô ráp của mình lên đôi môi mềm mại của cô bé và với khả năng của mình tôi đủ sức cho cô bé một nụ hôn đầu đời ngọt ngào nhất.
Tôi chở em, em ôm tôi, làn gió nhẹ lướt qua mát rượi. Chúng tôi dừng lại trước cổng một nhà nghỉ, 8h tối, không quá khuya để có một cuộc vui vì từ đây về nhà em chỉ hơn chục km. Tôi quẹo vào, em vẫn im lặng. Tôi lấy chìa khóa, em líu ríu nấp vào lưng tôi không dám nhìn cô lễ tân, rồi em theo tôi như một con mèo ngoan và căn phòng cũng thật là đáng nhớ “Phòng số 17”.
Vào phòng, em vẫn khá sợ hãi, em đến mở toang cửa sổ, vì trên lầu nên có thể quan sát từng đám ruộng xanh mát. Tôi ôm lấy em và một nụ hôn say đắm nữa lại đến. Tôi bế em lên giường, tôi hôn em và em bắt đầu sợ hãi thật sự. Trong lòng tôi dâng lên những cảm xúc lẫn lộn, say đắm có, yêu thương có và sợ hãi cũng có. 17 tuổi, em không phải là cô bé nhỏ tuổi nhất mà tôi xâm chiếm nhưng em trong trắng quá, cuộc đời em còn quá nhiều những ước mơ nên tôi sợ hãi.
Tôi vật em ra, cơn ham muốn bùng lên, tôi lột sạch đồ em dù chiếc quần Jean bó như cô gắng che chở cho cô chủ trinh nguyên. Chiếc giường trắng tinh và em như một tòa lâu đài gợi cảm hiện lên. Tôi cởi đồ và trèo lên người em, tôi ngấu ngiến đôi môi mộng thắm, em run rẩy và sợ hãi vì khẩu súng của tôi đang lăm lăm trước cánh cữa đào nguyên của em và đời con gái chỉ còn cách vài cm. Tôi lách khẩu súng vào cữa hang, em run lên đầy vẻ lo sợ.
– Đừng anh, em sợ lắm.
– …
Tôi cũng run lên phần vì tôi ham muốn quá, phần vì tôi sợ quá. Em òa khóc nức nở.
– Em sợ lắm anh ơi… Em còn gì sau hôm nay hả anh?
Một câu hỏi làm tôi rùng mình, đúng là tôi không thể cho em bất cứ thứ gì, tôi chỉ có thể chiếm đoạt em thôi, tôi phong lưu quá, tôi lãng tử quá nên tôi chả có gì cho em và đúng như em nói “Em còn gì sau hôm nay”.
Tôi vơ lấy quần áo mặc vội rồi lao nhanh ra cữa, chạy xuống lễ tân. Cô lễ tân nhìn tôi khó hiểu, ở nơi này chỉ có những cô gái hoảng loạn, lo sợ chứ làm gì có thằng đàn ông nào chạy trốn, cô rót cho tôi ly nước. Tôi ngồi trầm ngâm một lúc tôi quết định quay lại vì không thể để em một mình nơi này được.
Em co ro trong góc giường, em giương mắt khi thấy tôi quay lại. Tôi lấy quần áo mặc vào cho em, em ôm tôi khóc miết. Chúng tôi rời nhà nghỉ.
Một chiều tháng 3, trời còn nắng khá muộn. Tôi hẹn em ở một quán gần nhà em, tôi muốn em tự đến vì tôi đã có một quết định lớn. Em ngồi đối diện tôi, em cúi đầu.
– Anh giận bé hả?
– Không, bé có làm gì mà anh giận.
Tôi tặng em môt cây vĩ cầm mà tôi đặt mua tận châu âu, em mân mê và cảm ơn tôi vì món quà quý. Em đàn cho tôi nghe bài “Romeo et Juliette”, tiếng đàn của em làm không gian tĩnh lại, mọi người xung quanh hướng mắt về chúng tôi, tiếng đàn em dứt mọi người ồ lên vổ tay tán thưởng. Tôi với cây đàn guitar treo trên góc tường đàn và hát cho em nghe bài “Mưa hồng”. Em trầm trồ.
– Lần đầu nghe anh hát đó, hay thật. Em biết đàn thôi chứ hát tệ lắm.
Tôi mỉm cười, chúng tôi rời quán và tản bộ dần về phía nhà em. Khoảng 2 km đường mà sao nhanh thế, gần tới cổng tôi dừng lại. Tôi cầm tay em, hôn nhẹ lên bàn tay thon dài mềm mại, tôi nói nhanh.
– Anh xin lỗi… nhưng mình xa nhau em nhé.
– Em bối rối… – Anh đi nước ngoài ah?
– Không, ý anh nói… – mình chia tay nhé
Em thả chiếc xe đạp ngã lăn, một tay cầm đàn một tay em nắm chặt tay tôi.
– Tại sao… do em không cho anh ah… nếu vậy em sẽ cho.
– Không phải… Anh sẽ không giải thích gì cả.
Em òa khóc…
– Em không chịu!
– Xin lỗi em…
Tôi thả lỏng tay mình dù em cố níu chặt.
– Em xin anh đấy… Xin anh đừng buông tay. – Em nói như van!
Tôi rút tay ra và quay mặt một cách vô tình nhất có thể, tôi đi như chạy để trốn tiếng khóc của em. Tôi thì thầm “Xin lỗi em, anh quá phong trần còn em thì trong sáng, ở bên anh chỉ làm em thêm vẫn đục mà thôi”. Đi thật xa, tôi ngoái lại nhìn, em ngồi thụp xuống cạnh chiếc xe tay ôm chặt cây đàn, tôi quay đi và tự nói: “Xin lỗi em, Cầu cho em hạnh phúc”!