– Ê… này… này… anh gì ơi… này… này…..? Sao điên thế ngủ ngoài trời vậy ? Này… anh gì ơi.
Nó mở mắt bởi tiếng kêu của ai đó đang gọi mình, nó dụi dụi mắt một lúc mới nhìn lên đường bóng người đang nhìn nó chăm chăm.
– Ơ oáp… cô là ai ?
– Em á ? Hôm qua anh đi chung xe về đây với em đấy.
– À à, cô bé trùm khẩu trang hả ?
– Dạ, nhưng sao anh lại ngủ ở đây ? Ma dắt anh ra đây hả ?
– Ơ…
Rồi nó chợt nhìn xung quanh thì mới hiểu ra hoàn cảnh mà cô bé hỏi anh như vậy.
– Ha ha ma cỏ gì, anh ngủ ở đây đêm qua đấy chứ.
– Ôi.. hâm rồi hay sao mà ngủ ngoài trời thế, bệnh chết đi ấy.
– Có sao đâu nào ? Anh vẫn sống đây này
– Xí… à mà anh là người yêu chị Lan đúng không ?
– Sao em biết ?
– Hôm đám tang em thấy chỉ có mỗi anh và hai bác là đau khổ nhất, em tưởng anh là anh của chị ấy, nhưng em hỏi thì không ai biết anh cả, nên em đoán vậy.
– Chà thông minh ghê hén, à đợi anh tí, anh qua cái mương đánh răng tí đã.
– Dạ.
Con bé ngồi xuống bên cạnh mộ của Lan chờ nó, nó chạy qua cái mương để đánh răng, cái ví của nó bị thò ra khỏi ngăn đựng bút viết, con bé lấm lét nhìn ra phía nó xa xa rồi cầm ví nó lên, hình cảnh đầu tiên là nó với Lan đang ôm nhau chụp trong máy chụp hình tự động hàn quốc ở nhà sách, vài tờ giấy, CMND, bằng lái… con bé hì hụi ghi cái gì đó rồi lại để ví nó về vị trí cũ.
Nó đánh răng và rửa mặt bằng nước thiên nhiên xong thì quay trở lại
– Mà này, em làm gì mà ra đồng sớm thế ?
– Sớm á ? Gớm em với mẹ đi qua đây lúc 4h rưỡi kìa, lúc ấy anh còn nằm chèo queo, lấy nước xong trở lại anh vẫn còn ngủ khò khò ra đấy.
Con bé nói xong rồi lè lưỡi yêu ra với nó. Nó nhìn con bé rồi cũng cười cười không nói gì cả.
– Giờ anh đi đâu ? Ngồi đây nữa hả ? Tí nữa mà nắng lên thì có mà thành heo mọi phơi nắng nha.
– Không… giờ anh lại về thành phố.
– Eo ôi khiếp, đi từ thành phố xuống chỉ để ngủ ngoài trời một đêm rồi lại về á ? Điên thật rồi.
– Ha ha sao lại điên ?
– Xí điên là điên chứ sao ? Có ai đâu mà làm vậy ?
– Ha ha
– Này, lên trên đầu thôn ăn sáng đi, mẹ em bán đồ ăn sáng ngon lắm luôn đấy.
– Thế á, nhưng anh không có tiền.
– Xạo anh c…..
Chợt con bé giật mình, tí nữa thì lại nói hớ ra rồi.
– Anh làm sao cơ ?
– Anh xuống đây mà không có tiền trong túi á ?
– Ừ anh đi nhờ xe xuống mà haha.
– Khiếp anh dẻo mỏ gớm, không có tiền thì em khao được chưa ?
– Ai ui… anh đang mơ rồi, tự dưng sáng sớm giữa cánh đồng có một cô bé thật tươi xinh nói khao anh ăn sáng… thôi để anh ngủ rồi tỉnh dậy, chứ gặp ma thế này chắc là thành quỷ rồi.
– Ơ… cái anh này… anh nói ai là quỷ…
– Ha ha không phải hả ?
Rồi nó cũng dọn dẹp ba lô, cũng không quên rờ lên gò má của Lan trên bức ảnh trước bia rồi mới đi trở ra đầu thôn, cô bé cũng không có lừa dối gì nó, mẹ cô bé bán cho nó tô bánh canh mà cứ tủm tỉm cười làm nó đến phát ngại. Con bé bưng cho nó tô bánh canh nó hỏi.
– Này mẹ em chấm rể rồi hay sao ấy ?
– Ơ là sao hả anh ?
– Thấy mẹ em cứ nhìn anh cười tủm tỉm hoài à, anh nghi lắm.
– Ơ xạo…
Nguýt dài một chữ xạo rồi con bé bẽn lẽn chạy đi, đúng là con gái tuổi mới lớn, rất dễ ngại ngùng trước một câu châm chọc của nó. Rồi tự dưng nó nhìn lại mình, hôm nay tự dưng tâm trạng nó nhẹ hững, không còn nặng nề như 2 năm vừa qua nữa, nó đã có thể vui tươi nói chuyện với người khác trở lại. Nó cũng không hề biết, trong tâm nó đã nhen nhóm một ý định khi trở lại thành phố, nó nhất quyết phải tìm cho bằng được Ngọc, nó không thể nằm chờ Ngọc trở lại với nó được. Ngọc ơi, em ở nơi đâu ?
…