Vợ tôi, Nhã Uyên, có một nét đẹp đầm thắm, hiền dịu và sâu lắng đặc trưng của vùng sông Hương – núi Ngự Bình nơi nàng sinh ra. Với chiều cao 1.69m, nặng 47kg, số đo ba vòng 78-63-91, nàng lọt vào top 20 một cuộc thi nhan sắc toàn quốc và được mệnh danh là nàng thơ xứ Huế. Nàng năm ấy vừa tròn 22. Ngực nàng tuy không lớn, nảy lửa như những người mẩu, hoa hậu khác, nhưng rất săn chắc, đầu ti nhỏ hồng xinh xinh. Chân nàng thon dài thẳng tắp. Và bờ mông tròn trịa, căng mẩy. Khi nàng đi ngang qua, dù là nàng đang mặc quần ngắn, quần jean, nhất là áo dài, thì bất kỳ người đàn ông nào cũng phải quay đầu dõi theo ngẩn ngơ. Và tôi biết trong trường học, có nhiều nam sinh theo đuổi nàng. Và ngoài đời, không ít đàn ông theo tán tỉnh, làm quen nếu có cơ hội.
Nhưng cửa tim nàng vẫn đóng kín. Vẻ đẹp nghiêm trang, đài các của nàng dường như đã làm cho đàn ông thích ngắm nhìn hơn là chiếm hữu. Cộng thêm tính tình nàng sâu sắc nhưng ngoan hiền theo gia phong nề nếp cũ, nên nàng luôn tránh xa những cuộc vui phóng khoáng như đa số thanh niên độ tuổi nàng. Phải chăng vì vậy mà nàng cảm thấy hợp với người đàn ông lớn hơn nàng những 27 tuổi như tôi.
Ngay sau cuộc thi, thay vì dấn thân vào show biz, nàng đã nhận lời làm vợ tôi. Tôi đã mừng không xiết và vô cùng hạnh phúc khi nghe nàng trả lời phỏng vấn bằng nụ cười hiền rằng lấy tôi chẳng phải vì tôi là đại gia hay gì cả, mà vì tôi là cây tùng cây bách của nàng.
Đêm tân hôn, tôi càng hạnh phúc gấp ngàn lần, khi nhận ra nàng vẫn còn trinh nguyên. Sinh ra và lớn lên trong môi trường truyền thống, nàng biết rất ít hay gần như là không về tình dục. Nàng nằm im và đón nhận ái ân mà tôi đem tới. Kinh nghiệm dân gian thường cho rằng, những khuôn ngực nhỏ, nhưng săn chắc vểnh lênh như nàng thường nhạy cảm hơn nhiều. Quả đúng vậy, chỉ cần tôi vân vê, xoa nắn nhẹ nhàng, hay bú liếm chút chút là hơi thở nàng gấp hơn, gò má ửng đỏ, tóc mây dựng đứng, gai ốc nổi đầy mình. Lúc ấy, chỉ cần miết nhẹ xuống dưới là nước nhờn trào ra, có khi thấm ướt cả quần lót, còn không nhiễu xuống ướt cả tấm trải giường.
Làn da nàng thì trắng mịn như da con nít. Tôi cả thể nằm cả ngày trên giường chỉ để vuốt ve làn da ấy và ngắm nhìn từng cộng lông tơ li ti trên thân thể nàng. Nàng có cả lông tơ trên mép môi, nhưng để ý kỹ mới thấy. Nhìn đôi môi mọng đỏ tự nhiên không cần thoa son và hàng lông tơ trên mép, tôi chỉ muốn ôm chặt nàng hôn lấy hôn để, uống từng dòng nước miếng thơm ngọt của nàng. Lúc đầu nàng không biết nút lưỡi, nhưng nàng học rất nhanh. Thời gian sau, thì mỗi khi hôn, lưỡi của chúng tôi hòa quyện vào nhau. Quấn lấy nhau đầy khao khát.
Điều đặc biệt nhất chính là lồn nàng. Nhẵn thính. Mu vồng lên, vun đầy. Hai mép căng mọng như hai múi bưởi, bình thường chỉ nhìn thấy một đường chẻ ở giữa khép chặt, như lồn em bé. Khi nàng dang chân rộng ra, thì khe hẹp ấy mới mở ra, khoe hai cánh hoa nhỏ bé xinh xinh, và lỗ lồn bé xíu hồng tươi.
Lỗ lồn nàng bé, chật khít. Lần đầu tiên, nàng đã khóc thét khi tôi phá trinh. Mấy ngày sau đó, tôi chỉ toàn bú liếm chứ chưa dám đưa vào. Một tuần sau nàng cũng vượt qua được nỗi sợ, chủ động cầm cặc tôi đặt ngay lồn, để tôi từ từ đưa vào trong. Khi đó nước nhờn đã ra lay láng, nhưng nàng vẫn phải nhăn mặt vì thốn dù của tôi thì chỉ trung bình. Chật đến nổi, khi vào bên trong, tôi cảm thấy như có bàn tay đang bóp chặt cặc mình. Cảm giác ấm áp, mềm mại, cộng thêm với từng cơn co thắt bên trong, khiến tôi chưa bao giờ trụ quá năm phút. Do vậy, cộng thêm tuổi tác, khiến tôi không thể đêm 7 ngày 3 như những cặp vợ chồng son khác.
Mỗi tuần gần nàng 1 lần, mỗi lần 1 hiệp đã là quá đủ đối với tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không để nàng thiếu thốn. Hầu như ngày nào tôi cũng úp mặt vào chiếc lồn xinh tươi ấy mà liếm láp, bú mút cho nàng lên đỉnh. Hột le của nàng, cũng như đầu vú, rất nhạy cảm. Bình thường nó nhỏ xíu trốn sâu trong lớp vỏ, nằm lọt thỏm e ấp trong khe. Khi bú mút, tôi phải dùng 2 ngón tay banh mép lồn nàng ra, rồi đá lưỡi vào đó. Nhìn nàng uốn éo, trân mình lên đỉnh đối với tôi cũng là niềm hạnh phúc lớn lao rồi. Cuối tuần, gác mọi bề bộn công việc sang bên, tôi dành hết thời gian bên nàng, bú liếm, mơn trớn đưa nàng lên đỉnh vài lần rồi mới cho vào. Nhấp được chút xíu, biết gần ra, tôi dùng tay kích thích mồng đốc đồng thời với việc nắc thốc vô lồn nàng, để nàng cùng ra cùng lúc với tôi.
Tuy đã là vợ chồng một thời gian, nhưng dường như nàng còn e thẹn. Dù tôi liếp láp, đến nỗi nàng trân cứng người, tôi chỉ nghe nàng thở gấp hay hỗn hển. Khi nàng lên đỉnh, chỉ nghe ư ư vài tiếng nhỏ, rồi co giật người. Có lẽ đó là do bản tính hiền dịu e thẹn của nàng. Êm đềm nhẹ nhàng và sâu lắng như dòng sông Hương.
Chẳng những xinh đẹp thế, nàng còn nấu ăn rất giỏi. Từ khi có nàng, tôi thường hay tiếp đãi đối tác bạn bè ở nhà hơn là la cà ngoài quán xá. Không ít lần, tôi bắt gặp những ánh mắt nhìn nàng say đắm, mặc dù nàng luôn mặc kín đáo ngay cả khi ở nhà. Đàn ông, khi đã có rượu vào thì cao hứng, nên tôi cũng không chấp. Hơn nữa, nàng luôn lịch sự cáo lui vào trong sau khi dọn đồ ăn lên.
Ai cũng bảo tôi may mắn. Nhưng vận may đó chưa được bao lâu thì chừng một năm sau ngày cưới, công việc của tôi đi vào bế tắc. Liên tiếp những hợp đồng thua lỗ. Tiền vay vốn lên vài trăm triệu, nhưng bất khả chi trả. Bao nhiêu bất động sản đều cầm cố. Đến nỗi, không ngân hàng nào đồng ý cho vay tiếp. Người Tàu họ nói, phụ nữ lồn không lông thì xui xẻo. Tôi không tin điều đó. Chỉ trách tôi không tỉnh táo trong làm ăn. Nàng cũng lo lắng không kém gì tôi. Nhưng gia đình nàng thì không giàu có gì, bạn bè cũng thế. Nên ngoài động viên, an ủi tôi ra, nàng cũng không giúp gì hơn được.
À không! Nàng có thể giúp, nhưng nếu để nàng giúp tôi làm sao còn mặt mũi nào đối diện với mọi người. Tôi làm sao có thể đối diện với nàng?
Trong số những đối tác làm ăn, có một người giàu có, quyền lực. Phải nói hắn ta rất có địa vị trong xã hội. Và số công ty con, núp bóng hắn làm ăn không đếm xuể. Từ đó, bơm tiền cho hắn làm chính trị, và từ chính trị tạo điều kiện cho những công ty đó hoạt động trơn tru hơn. Cứ thế cái vòng xoay tiền quyền ngày càng đưa hắn lên cao hơn, giàu hơn. Bù lại cho bề ngoài không mấy điển trai, và cái bụng bự do ăn nhậu bao ngày. Tuy vậy, hắn luôn toát ra vẻ uy phong lẫm liệt. Có thể đó là do nhờ vào thân hình to lớn, gương mặt bặm trợn, hay mấy chục năm, lăn lộn trong quan trường và quân trường đã cho hắn cái khí thế đó.
Có lần Nhã Uyên từng nói với tôi là khi đối diện hay đứng gần hắn, nàng có vẻ thấy sợ và mất tự tin. Tuy không nói ra, nhưng chính bản thân tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng vì công việc phải nhờ cậy hắn, nên không ít lần, tôi phải mời hắn về nhà ăn nhậu xã giao. Những lần ấy, tôi kín đáo quan sát, nhưng không thấy hắn có biểu hiện gì để mắt tới Nhã Uyên. Vậy mà, khi tôi gần như bết tắt thiếu điều muốn tự tử cho xong, hắn lại đề nghị:
Một lời đề nghị hấp dẫn phải không? Nhưng cái giá phải trả có chăng là quá đắt?