Không phải tự nhiên mà em nhắc tới chuyện mẹ nhỏ là mẹ kế với cả 2 chị em nhỏ chỉ là con riêng của ba nhỏ, mà tình tiết đó tạo đà và là dấu ấn để nảy sinh nhiều vấn đề và sự việc theo em là thật sự rất đáng tiếc, nhưng nếu các bác đọc thêm vài phần nữa thì có thể là sự vui mừng, hồ hởi, và nhiều tình huống các bác sẽ thấy chỉ có trong tưởng tượng.
Mùa hè đó, sau chuyến đi chơi với lớp thì em cũng như hầu hết dân 12 mới sẽ cắm đầu vào học như điên như dại bởi lịch học hè dày đặc đến rùng mình, nghĩ đến mà còn khiếp. Em đi học sáng, học chiều, lâu lâu còn học cả tối nữa, thế mà bà Dì quý hóa thường xuyên bơm đểu với ba em qua điện thoại mà tình cờ 1 buổi về sớm em nghe được những câu như là:
– Biết rồi anh… – Nghe tiếng Dì nhỏ nhỏ vọng ra khi em bước vào từ cửa.
– Dạ anh… em còn thấy hình như nó thích… à… học đàn nữa. – Vừa nói vừa tròn mắt vì thấy em bước vào.
– Dạ… tại hồi lúc em thấy nó nghe nhạc… hoài luôn mà. – Liếc liếc đểu em, nhìn muốn búng cho phát.
– Không, … nó còn nhiều buổi trống lắm, buổi tối ở nhà nhiều khi… ngồi máy tính không hàiz. – Nhích miệng cười gian.
– Dzạ, dzạ, để em nói nó… không sao mà, chắc nó thích lắm á, há há… – Nhìn em cười khí vãi cả thế.
– Khi nào anh bay vào đây… em có ghé qua lấy rồi… lát mail anh luôn hén.
– Em biết mà, anh đừng lo, em lo nó từ đầu tới chân luôn đó anh… thương nó dã man thế mà nó không thương em anh, hay liếc lườm em lắm… nhiều khi cũng giận nó lắm, nhưng thấy tội nên em bỏ qua hết… hà hà.
– Dzạ, em biết mà, dạ, chào anh…
Dì nói xong thì còn nhìn nhìn điện thoại, bấm bấm cái gì đó rồi đứng dậy hô rõ to phát:
– Ăn cơm thôi ku.
Em lườm phát và cũng chẳng muốn nói gì, đi thẳng lên phòng thay đồ, rửa mặt rồi xuống ăn cơm luôn, vừa xuống thấy Dì đang ngồi vào bàn, thấy em là phán ngay câu chói vãi tè:
– Đã nha, sắp được học đàn nha, mấy em xinh tươi cũng hay học đàn lắm đó nhaaa. – Dì nói mà cứ ngân dài và rung rung các chữ “nha” làm cho em nghe mà khó chịu vl ra í.
– Không có thích học, sao nói ba chi zậy, rãnh tiền quá, tiền chứ đâu phải lá cây. – Em nói ngay khi vừa bước vào bàn và không quên nhăn mặt, đè nặng câu nói để tăng phần biểu cảm.
– Bữa thấy nghe nhạc toàn bài hit không mà, có khiếu âm nhạc lắm, để ý thử coi mặt mấy ông nhạc sĩ hay làm nhạc ông nào mặt chả… ngu ngu đù đù. – Cười tít mắt, như kiểu sút xoáy thành công ngoài dự kiến ý.
– Hay quá, người ta phải có năng khiếu, không thì niềm tin cũng không học được đâu nhé, mát vừa thôi Dì ơi… – Mình chèn giọng ra.
– Nói mới để ý, hồi trước mình không có zậy, từ khi về đây cái hay khùng khùng zậy á, khó hiểu nhĩ. – Cười ha hả.
Trong bữa ăn hôm ấy, Dì thao thao bất tuyệt đủ thứ về chuyện ba, chuyện nhà cửa, chuyện mấy bộ phim hàn, ăn xong mình lại ngồi xem tin tức phát mà Dì vừa rửa chén vừa tra tấn lỗ tai làm mình không thể nà chịu nổi, phải rút lên phòng khẩn, à mà khoan, thuở đó Dì còn đổi tông hay mặc áo ba lỗ, ngực vếu cứ gọi là căng phình, ảo tung hết cả chảo mà làm cho nhiều khi em không dám nhìn thẳng vào Dì, vì… vì ngại vãi đái. Nhìn phát là lại nứng cặc ngay.
Cứ đi đi học học suốt, thời gian gặp nhỏ cũng ít vì chúng em chỉ học chung 1, 2 thầy cô dạy thêm thôi.
Cho đến một ngày nhỏ qua chở em đi học, em còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, nhỏ qua chở em với ánh mắt buồn bã, đi được xíu thì nhỏ tấp vào quán nước, em ngạc nhiên thì nhỏ liền rưng rưng, vào quán 2 đứa gọi nước và nhỏ bắt đầu khóc và nói rưng rưng trong nước mắt:
– Ba quyết định li dị rồi D ơi… họ không sống chung với nhau nữa… ba nói dẫn chị em em qua Singapore ở… hic hic… không biết làm sao giờ D ơi… em muốn ở lại đây… hức hức… làm sao giờ D… Ba quyết định rồi… chắc chị em em đi sớm trong tháng này luôn… á… huhu… không muốn đi mà…
Em nghe thấy nhỏ nói thì liền rời ghế, tiến lại ôm chặt nhỏ, đặt nhẹ đầu nhỏ lên vai, nhỏ cứ nức nở làm cho cả quán ai cũng nhìn, nhưng vì nãy nhỏ khóc lóc và kể lể khá là to làm hầu hết mọi người nghe được cả nên chẳng ai nghĩ là em làm nhỏ khóc và rằng cũng thông cảm cho tụi em vì 1 hoàn cảnh éo le đã đẩy cho đôi tình nhân phải rời xa nhau dưới bóng cây hoa hòe…
Lúc khi nghe nhỏ khóc thú thật là như trời đất giao mùa vậy, cảm giác nhói đau từ tận đáy lòng, như mình vừa đánh mất 1 điều gì đấy và rằng như nghẹt thở trong phút chốc, khó chịu lắm, lúc đó da gà em còn nổi lên nữa mặc dù không biết vì sao, em ôm nhỏ và chúng em rời khỏi quán, em chuyển sang chở nhỏ đi, chúng em cứ lang thang trên khắp các nẻo đường Sài Gòn, từ sáng cho tới chiều, chẳng thèm ghé lại ăn trưa chỉ vào đổ xăng thui, trong lúc em chở nhỏ ôm em chặt lắm thỉnh thoảng nức nở, lại thỉnh thoảng im im và dụi đầu vào lưng em hít hà, em chẳng biết nói gì, híc thú thật là em chẳng biết nói gì hết, nếu khuyên nhỏ ở lại thì em không thể nào nở vì nhỏ đã mất mẹ rồi, bây giờ nếu nhỏ nghe lời em mà bốc đồng cãi ý kiến ba hay nằng nặc ở lại thì nhỏ sẽ phải xa gia đình, mất thêm người cha mà sự mất mát ấy thì không ai có thể hiểu rõ bằng em vào thời điểm đó, giờ khắc đó và hơn cả là ngày hôm đó…
Đến bây giờ nhớ lại mà cảm xúc trong em như trào lên, khó chịu và ray rứt, nhức nhối và bồi hồi nhưng em vẫn không hề hối hận về việc mình đã im lặng, suy nghĩ và quyết định ngày hôm ấy… và rằng… bây giờ… nhỏ vẫn cười…
Chuyện gia đình nhỏ mà cụ thể là khi ba nhỏ đã quyết định thì không có ai cản nổi, lúc đó em cũng chưa hiểu lí do lắm, chỉ biết là mẹ đó là mẹ kế nhỏ thôi còn lại nguyên nhân sao li dị thì mình chẳng biết, đến bây giờ thì nhiều khi thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ mới nói bâng quơ là tại vấn đề về tiền bạc và ba nhỏ không thể bỏ qua, hình như là cô T – mẹ kế nhỏ tên T nhé lấy tiền kinh doanh bên đất cát hay sao í mà không báo cho ba nhỏ biết, chung quy là như vậy đới.
Ngày nắng nóng của tháng 7 với cái tiết trời như thiêu đốt lòng dạ và cả khơi dậy nhiều hoài niệm trong tâm hồn của biết bao nhiêu người thưở ấy, đó là ngày nhỏ bay, bạn bè của chị nhỏ, của tụi em và vài người bạn của ba nhỏ đến tiễn, nhỏ cứ nắm tay em, run run và lạnh ngắt cho tới cả khi sắp phải bay nữa, ôm ấp, cưng nựng, hôn hít đủ cả nhưng tất thẩy hình như vẫn chưa đủ, chưa đủ với em và với cả nhỏ.
Đến lúc nhỏ bay, càng khóc lớn hơn làm chị và ba nhỏ phải dỗ hết lời, tất cả bạn bè và đi đầu là em chạy theo níu kéo, khóc lóc và cả la rất là to nữa, náo động cả sân bay Tân Sơn Nhât hôm ấy, tụi em và nhỉ ôm nhau khóc rất nhiều, ôn nhau thật chặt như không thẻ tách rời, ba nhỏ thấy vậy thì cũng quay đi, em thiết nghĩ như bác ấy không kìm được nước mắt vậy.
Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, níu kéo mãi thì cũng phải rời xa, nhỏ khóc lóc, em ôm ấp, nhỏ la lớn em hứa hẹn, tất cả tới bây giờ em vẫn không quên “như chưa bao giờ có cuộc chia li”. Máy bay cất cánh, tất cả chúng bạn buồn bã, con gái thì khóc lóc, em thì thơ thẩn như người mất hồn, mất mát 1 cái gì đó quá nhanh và khó có thể níu giữ như kiểu sức người có giới hạn và rằng… có níu kéo thì người cũng xa, bóng dáng ấy nay xa mịt mù.
Trước khi nhỏ đi, em và nhỏ thống nhất chia tay và vẫn giữ liên lạc với nhau, đứa nào láo làm… chó, sét đánh tét đầu… thống nhất chỉ yêu nhau cho tới khi nhỏ rời sân bay và không níu kéo gì nữa, lời đề nghị xuất phát từ nhỏ, nhỏ muốn em đừng nghĩ tới nhỏ nữa, hãy nhớ về nhỏ như 1 kỉ niệm đẹp và hãy luôn coi nhỏ như một người bạn, một thưở dại khờ của thời xuân trẻ, 1 tình yêu đẹp và hãy xem đó như là 1 kết thúc thật đẹp và ấn tượng trong cuộc đời của hai đứa và nhớ là” đừng bao giờ quên em và quên chính bản thân anh thưở đó, cái thưở mà em còn bên anh, còn iu thương anh, cái thưở mà chúng mình sống trong những mơ ước và nồng ấm yêu thương cùng nhau, cùng ngồi cạnh bên nhau mỗi ngày, anh nhé, em… em sẽ luôn yêu anh và em sẽ không bao giờ quên anh đâu”. Có thể lời văn của mình lúc này hơi lủng củng, mình chẳng muốn giải thích gì thêm, mong các bác hãy 1 lần đặt mình vào tâm lí người trong cuộc để hiểu, chân thành và sâu sắc.