Cao Bằng 1 buổi tối những ngày cuối năm…
Năm nay, mình lại phải xa nhà để cố gắng cầy cuốc kiếm ít tiền tiêu tết về cho vợ, cho con…
Vừa tắm rửa xong là mình sờ ngay tới chiếc điện thoại xem có tin tức gì mới từ nhà hay không, ở đây buổi tối buồn lắm, phần vì lạnh, phần vì đi cấp phát đồ tận sâu trong bản nhỏ thưa thớt…
Cách thị trấn Bảo Lạc chưa đầy 20km thôi mà cuộc sống trong này đã vô cùng khác biệt… Sóng viettel thì căng lắm cũng chỉ 1, 2 vạch… nhắn tin thì được chứ gọi điện mươi mười lăm phút thì mất sóng tới 7, 8 lần. Sóng vina ở khu vực này thì khỏe hơn một chút nhưng mình lại không dùng mạng vina, ngày mai ra phiên chợ xem có mua được sim vina không.
Trong đêm những ngọn đồi, núi xung quanh vẫn lác đác những đốm lửa đỏ mà anh bạn trong đoàn tình nguyện nói với mình là nơi ở của một số người dân tộc, họ sống trên đồi núi để thuận tiện cho việc nuôi trồng…
Hôm sau là ngày có phiên chợ vùng cao… mình cùng vài chiến hữu đi chợ mua ít đồ đạc cá nhân, lội qua đèo và 2 con suối mới tới phiên chợ… nói là phiên chợ chứ nó cũng không to lắm mà chỉ tấp lập bởi những người phụ nữ gùi đồ xuống đổi vải, quần áo và đồ khô, những người đàn ông chở xe dầu, cây thuốc nam sang kia biên giới Trung Quốc bằng đường mòn dừng lại ăn uống, nghỉ chân trong 1 quán nhỏ của 1 ông chủ người Kinh làm vài chai bia “Li Q” nhắm với lạp sườn và thịt hun khói chính hiệu vùng cao. Bia Li Q là loại bia tàu khá phổ biến ở vùng này. Người ta thường uống bia và lấy vỏ thủy tinh về làm móng nhà gỗ để tránh mưa mục phần gỗ tiếp xúc với đất…
Tranh thủ 2 ông bạn đang nâng cốc tâm sự mình tìm cửa hàng nhỏ cuối chợ xem có bán sim vina không? Cửa hàng này khá to chuyên bán tạp hóa cho cả vùng, hầu như cái gì cũng có từ cái cuốc cái cày cho tới xà phòng, bánh kẹo, hạt giống…
Đập vào mắt mình ngay khi bước vào cửa hàng là 1 cô gái da trắng như tuyết, bầu ngực no tròn vô cùng đẹp trong trang phục quần jean và chiếc áo len mỏng toát lên những đường nét của cơ thể người thíêu nữ… chứ không phải là chiếc váy thổ cẩm màu xanh đỏ dài tới mắt cá chân trong đôi giày ba ta giã chiến…
Giữa miền sơn cước này cả tháng trời không gần phụ nữ khiến mình như ngây dại trước vẻ đẹp kia… cô gái phá vỡ khỏanh khắc đấy bằng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và rất hay mà mình không sao tả nổi…
…
Qua nói chuyện và tìm hiểu em mình được biết, cô gái là giáo viên cấp 2 của vùng, em người dân tộc Tày, trước em học cao đẳng sư phạm ở Hà Nội theo dạng cử tuyển… Nhà em có điều kiện bậc nhất vùng này nhờ kinh doanh, thu mua các mặt hàng của người dân ở đây bán về xuôi, rồi lại nhập hàng ở xuôi lên bán và đổi cho họ.
Cũng may hôm đó, em dạy học vào buổi chiều vì đổi dạy cho 1 đồng nghiệp có việc bận… Và như thế mình quen em như một định mệnh… Em ấn tượng với mình cũng ngay từ lần đầu vì vẻ đàn ông cùng với phong thái của 1 người Hà Nội, nơi em đã có 3 năm trời gắn bó và học tập trong nền văn hóa cũng như cuộc sống hiện đại nhất nhì Việt Nam… Em nói em thích giọng nói của mình, thích cách mà mình làm cho em vui dù em biết mình đã có gia đình… em nói em hạnh phúc khi được trong tay 1 người đàn ông từng trải… và em yêu mình không cần biết kết quả thế nào.
Chiếc sim vina mới mua định chỉ để nhắn tin cho vợ mà cuối cùng là để nhắn tin cho em…
Cứ hết buổi dạy em lại tranh thủ tới khu nhà mình ở để được gần mình và trò chuyện, khi thì mình tới tận cổng trường đón em… Cả 2 cùng say… say trong men tình ái và say trong vị ngọt đôi môi… Em cho mình rất nhiều điều mới mẻ mà cuộc sống nơi miền xuôi chưa bao giờ mình tưởng tượng ra chứ đừng nói là được trải nghịêm… Ngày cuối tuần khi nào vào phiên chợ thì em phụ giúp bố mẹ bán hàng còn không thì tất cả thời gian em có là để giành cho mình…
Em đưa mình lên đồi sắn mênh mông, ăn sắn nướng rồi trò chuyện dưới tán lá… Mọi thứ thật đơn giản và nhẹ nhàng, cuộc sống lúc ấy chỉ có tình yêu cháy bỏng chứ không bao giờ có những tính toán, danh vọng như cuộc sống vốn có nơi thành thị…
…
Mình đè em xuống đám lá khô trên đồi sắn mênh mông, em nhắm mắt chờ đợi những nụ hôn của mình… môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi mà trao nhau những khát khao mê dại, em không chống cự mà như muốn đón nhận tất cả… chiếc khuy áo cuối cùng bật ra em vẫn ôm và hôn mình mãnh liệt. Như thầm nói em là tất cả của anh, chơi em đi, đóng em đi anh… em cũng không thể chịu nổi nữa rồi…
Rồi chiếc quần lót của em – mảnh vải còn sót lại duy nhất trên người em cũng từ bao giờ bị vứt phăng sang 1 bên, mình vục mặt vào cặp vú to tròn như 2 trái đào tiên của em mà bú mút như lần đầu được nếm mùi trái cấm… tiếng em rên rỉ cứ bật ra trong mịêng vô thức khiến mình càng không thể kiềm chế được… Em như hiểu điều mình muốn, kéo chặt mình vào em và dang rộng 2 chân ra hơn… ôi thôi, của em cũng ướt sũng, nước nhờn chảy dòng xuống cả đùi non ướt nhẹp… Không chịu nổi mình đút ọt một cái ngập đầu khấc, đang lim dim tận hưởng em bỗng “Ợ ” 1 cái và ôm chặt mình trong từng nhịp dập… mắt nhắm nghiền tận hưởng, miệng thì vừa thở vừa rên u ớ…
Bướm em hồng và múp vô cùng, bướm không có răng mà cứ cắn mút và vắt từng giọt tinh khí cuối cùng của mình… Em nói em không thể cho mình được là người đầu tiên của em nhưng em sẽ cho mình là người được hưởng khoái lạc nhiều nhất… Em tâm sự trước kia trong thời gian học sư phạm, em cũng phải lòng 1 chàng trai Hà Nội và đã cho đi tất cả những thứ quý giá mà mình có. Mình ôm em thật chặt và chia sẻ với em, mình không quan trọng điều đó… quan trọng hơn cả là giờ mình có em…
Gần 2 tháng bên nhau mình cũng không nhớ là mình và em đã làm tình bao nhiêu lần và ở những đâu nữa… cứ gặp nhau là lại phải hòa vào nhau…
Hôm chia tay Cao Bằng, em ra thị trấn với mình ở nhà nghỉ tới 3h sáng mới có xe về Hà Nội… em đã khóc nấc lên vì sướng và vì nhớ mình rất nhiều… hôm đó mình và em làm tình từ 5h chiều cho tới 2h sáng… cứ mệt nghỉ, ăn uống tắm rửa xong lại chơi… cũng được 4 cuốc… tới cuốc thứ 4 thì tinh phóng ra chỉ được 1, 2 giọt chảy ra trên đầu khấc của mình… Hạnh phúc và đau khổ khi phải chia ly…
Về Hà Nội mình lại bắt đầu với cuộc sống vốn có của mình, em sau đó cũng lấy chồng, 1 cán bộ ở thị trấn người dưới xuôi, cuộc sống của em vẫn khá giả ở đó, không biết có hạnh phúc không nhưng em vẫn thường điện thoại cho mình những lúc nhớ, những lúc “thèm”…
Giờ em lại được cử xuống Hà Nội học lên đại học để về ngồi vào ghế hiệu phó của trường… em gọi điện mình ra Mỹ Đình đón em ngay khi em tới… và nhờ mình giúp tìm chỗ ở của em trong 6 tháng tới…
Từ ngày có em xuống Hà Nội học, mình phải tranh thủ ra ngoài trong giờ làm nhiều. Về nhà vẫn là chồng ngoan của vợ nhưng lại bị vợ chê là giờ “yếu” rồi… Đúng là giờ mới thấm thía người ta nói… Đàn ông nó chỉ yếu với vợ thôi chứ ra ngòai chờ đấy mà nó yếu…