– Alo bạn à?
– Mình đây.. có việc gì không?
– Đến bệnh viện Thanh Nhàn, khoa… được không?
Buổi trưa, mình tranh thủ đến thăm người bạn gái cũ. Đã dễ chừng 3 năm không gặp nhau, tính H thẳng tính, nếu không cần nó chẳng mấy khi nhờ bạn bè.
Khu bệnh viện chật cứng bệnh nhân, Hà Nội nồm nên trẻ em ốm hàng loạt. Vừa thấy mình H nói vội:
– Trông hộ cháu để mình tắm rửa chút nhé, nói chuyện sau?
Khoảng 15 phút sau, nó xuất hiện trong bồ đồ mới, tóc bết không kịp chải. Tay nó nhồm nhoàm ổ bánh mì. Nó bảo:
– Ba ngày nay, hai mẹ con quần nhau không rời nửa bước… đi đâu nhờ người nhà bệnh nhân cùng giường chăm coi chút.
…
H lấy chồng cách đây 8 năm. Nó từ bỏ tất cả để lấy người mình yêu, anh T là người có tiếng đàn làm nó say đắm. Là công nhân xây dựng nhưng anh T có khá nhiều tài lẻ, miệng lại dẻo nên nó chết mê mệt. Ba mẹ nó thấy con gái lấy chồng xa, chồng lại đào hoa nên can mãi, nó nhất quyết không chịu.
Khi 2 đứa con ra đời, anh ta hầu như 3-4 tháng mới về Hà Nội. Không điện thoại, không gửi tiền nuôi con, lý do duy nhất là bận.
Nghe mọi người xui, nó đưa 2 con lên Hải Dương để thăm chồng. Thấy 3 mẹ con, chồng nó chỉ mua cho 2 đứa 2 gói bánh, rồi đi biệt tăm đến 21 giờ đêm mới về. Anh chỉ huy công trường thấy cám cảnh, tối mời ăn cùng anh em và bố trí cái lán bảo vệ cho nằm tạm. Cả đêm gió lạnh, sáng mai nó bắt xe về sớm…
Với lương chỉ độ 5 triệu đồng, 3 mẹ con sống vật vờ căn nhà trọ. Bà ngoại tỉnh thoảng lên thăm, thở dài và cho chục trứng, vài trăm. Bạn bè cũ đi qua, người ít lòng nhiều giúp mẹ con nó qua ngày, đoàn tháng.
…
Hai đứa nhìn nhau thở dài, nó vẫn xin và có nét dù đã là mẹ của 2 con.
– Mày định sống sao? – Tôi hỏi nó sau khi dúi cho ít tiền.
– Không vì 2 đứa con, tao đã lao xuống dòng sông… – Nó buồn bã.
Mắt nó mệt mỏi và đỏ hoe.
Khi chia tay, nó đắn đo rồi nói nhanh:
– Đời tao, coi như bỏ, giá như kiếm được bác nào thương tình…
– Điên, thương là thương thế nào?
– Thì coi như là cặp bồ cũng được, tao cần tiền nuôi con nhưng không lăng nhăng, không phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Họ có tiền, tao cung phụng để họ thỏa mãn.
Tôi im lặng, đời nó chả khác gì chị Dậu. Một đứa đã gửi về ngoại, đứa còn lại thì tiền trẻ đã mất 1,5 triệu đồng, thuê nhà hết 1 triệu đồng… Hai mẹ con nó, nếu không ốm đau thì giật áo, vá vai…
Nhìn vào mắt nó, tôi khóc trong lòng. Ôi, bạn tôi và ngõ cụt cuộc đời…
Ừ thì không bán thân nuôi miệng mà chỉ cung phụng với một người, để cho qua cái khốn khó lúc này, âu cũng là một cách, dù tôi biết nó là đứa vốn rất cứng rắn. Biết đâu trong cái rủi, lại có cái may, tìm được cây cau đúng nghĩa để bấu víu. Bắt đầu từ tình dục nhưng lại tìm được sự đồng cảm…
Nhưng tìm đâu ra cây cau tử thế cho trầu dựa cũng đâu dễ lúc này?