Hôm nay người yêu đi vắng, tôi trốn học ở nhà một mình lang thang trên mạng tìm chỗ trọ mới. 4 tháng sống cùng nhau, mây mưa và đắm đuối, đã nhiều lần muốn dứt áo ra đi nhưng không nỡ. Anh nói con gái Sài Gòn làm gì biết yêu, chỉ biết đến tiền thôi, tôi chỉ cười. Yêu và trao niềm tin đến một người đàn ông đối với tôi là điều ngu ngốc. Có người nói đàn bà số khổ, cho trai ăn chơi đụ đéo chán chê rồi nó bỏ mình, chứ phận gái ai lại cam tâm làm thế. Xin lỗi cuộc đời chứ gái hay trai gì cũng vậy, cạn tàu ráo máng là đá nhau được tất!
Cơ thể của anh và tôi hoà quyện, mê đắm đến nhức nhối. Mỗi một hơi thở của anh cũng làm tôi rạo rực, muốn nhiều, nhiều và nhiều hơn nữa. Yêu thương tôi, chiều chuộng tôi, dìu tôi đến cảm xúc thăng hoa của lên đỉnh, nâng niu và bồi dường cơ thể tôi, làm tôi nở nang mặn mà. Những nụ hôn ướt át, những cái ve vuốt tham lam… Có phải tôi ích kỷ quá không khi không thể cất tiếng yêu anh sau từng ấy ngọt ngào mà anh trao tặng?
“Tại sao em lại ngửa lồn cho anh chơi nhiều thế?” Câu hỏi ấy được anh cất lên rất nhiều lần trong lúc giao hoan gần đến hồi đua rút, tôi cam chịu. Tôi đã chất vấn bản thân, khi tuổi xuân qua đi, bản thân bị giày vò thì sau này có hối hận. Trước đây, việc làm tình là nỗi sợ hãi trốn tránh, khi gặp anh tôi lại nồng nhệt hết mình. Tôi thích tiếng rên của anh, thích khuôn mặt cam chịu van xin khi tôi dùng chiếc miệng nhỏ bé ve vuốt bảo vật, thích cả cái cách anh nhắm chặt mắt lại rồi lịm đi khi tôi chưa được thoả mãn. Ở cùng anh, dây dưa triền miên quên thời gian…
Cũng từng nghĩ trong đầu, tại sao lại không muốn chiếm đoạt, hay tại vì tôi chưa đủ đậm sâu để điên cuồng cần có anh cho riêng mình. Anh hỏi liệu tôi có hối hận không, tôi trả lời hiện tại tôi chưa hối hận. Ừ, ai mà biết được, khi bầu ngực này không còn rắn chắc, khi nước lũ không tràn trề và cách cổng mở tan hoang pha màu xám xịt tái tê thì anh sẽ đem chân tình của anh về đâu.
Liên lạc tìm nơi ở mới tôi đã làm, nhưng phân vân ra đi trong im lặng, để một ngày nào đó anh về nhà, thấy cơn gió nhỏ đã tung bay không dấu vết, hay là chơi theo kiểu nước đôi, che dấu chỗ mới thỉnh thoảng quay về bên anh? Chưa từng cãi nhau to tiếng đến mức phùng má trợn mang lần nào, nhưng mỗi ngày tôi và anh đều cứa vào lòng nhau một nhát bằng những câu hỏi vu vơ và bằng cả những điều mập mờ che dấu.
Trong ví anh có hình người ấy, rất xinh. Tôi đứng trước gương – tiều tuỵ. Khi làm tình, anh khen ngợi tôi còn tôi lại xuất hiện nhiều câu hỏi rằng anh và người ấy giao hoà khi hợp đến mức nào. Rồi tôi im lặng ôm gối.
Có nhớ, mong, khóc, cười nhưng đâu phải là yêu, chút phong hoa tuyết nguyệt lơi lả tuổi thanh xuân bồng bột. Thứ gọi là niềm tin dần bị bào mòn qua những đoạn tình tôi nghe và thấy xung quanh mình. Không có tưởng tượng về một tương lai chồng con viên mãn. Anh nói tôi lấy anh đi, sinh con với anh. Tôi cười nhạt, sinh con ra rồi vứt nó vào sọt rác à, hay gửi vào trại trẻ mồ côi. Trói buộc tôi vào những vòng dây của cưới xin là điều tôi ghét nhất. Nhìn chiếc áo cô dâu, đẹp đấy, hạnh phúc đấy nhưng tôi lại thấy chiếc thòng lọng treo cổ và gông cùm chân tay lơ lửng ẩn hiện.
Sống cùng, nhưng không có cảm giác người vợ, hay chính xác hơn là tôi lo sợ phải gánh vác trách nhiệm của người vợ. Tôi có thể lười biếng nằm lỳ trên giường cả ngày dài, có thể bỏ mặc anh để vui chơi cùng lũ bạn trong cả tuần dài không một cú điện thoại hay tin nhắn thông báo. Tôi có thể đá đưa đĩ mỏ nói chuyện với trai lạ, gạ gẫm tình cảm của người khác một cách ngây thơ vô tội khi anh đang ở bên. Nhưng người tôi ôm chỉ có anh, người tôi quằn quại chỉ có anh.
Tôi không dám đảm bảo điều gì vào tình thương tôi dành cho anh trong khi hiện tại tôi chỉ mong muốn có thể rời xa anh càng nhanh càng tốt.