Hạ Vy tỉnh lại trong tình trạng đau đầu như búa bổ, vết thương trên đầu cô được bông băng cẩn thận. Hạ Vy cố gắng ngồi nhớ lại những gì đã diễn ra ngày hôm qua, khi cô đang ngồi uống café, 3 mụ đàn bà xúm lại đánh cô, và cô không biết gì nữa… Chẳng lẽ họ đánh cô đến ngất đi? Vậy ai là người đã đưa cô về nhà? Mà người đưa cô về, sao lại biết nhà cô nhỉ? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mà chẳng thể nào có lời giải được. Lại còn Hải Yến? Thật là trong người cô, có 1 con người khác không? Hải Yến là ai, sao lại tồn tại trong cô? Tại sao? Tại sao? Hạ Vy không thể nào hiểu nổi những gì đang diễn ra nữa. Rõ ràng hôm đó, cô đâu có đi chơi với Tuấn, mà Tuấn lại khẳng định rằng hôm đó 2 người đã đi với nhau. Đau đầu quá! Cô quyết định không nghĩ nữa, cô nằm vật ra cố gắng ru mình vào giấc ngủ mộng mị. Trong cơn mơ, cô lại nhìn thấy hình ảnh mình đang mếu máo ngậm cái của nợ của thằng hàng xóm, lại nhìn thấy khuôn mặt mình ngày xưa khi ăn đòn của ông bố vũ phu, lại nhìn thấy con dao chọc tiết lợn xoay vài vòng rồi đâm phập vào chân,… Cô thấy cả những ánh mắt của lũ trẻ con hàng xóm nhìn cô… Tiếng bố cô lại vang lên:
– ĐỒ ĐĨ THÕA, LĂNG LOÀN, CHÚNG NÓ ĐỴT MÀY BAO NHIÊU LẦN RỒI
Hạ Vy ú ớ trong mơ, giấc mơ tuổi thơ nghiệt ngã dày vò cô đến tận bây giờ. Cô vùng dậy, tim đập mạnh, lại là giấc mơ đó. Tuổi thơ đau đớn ấy cô đã cố gắng vùi sâu, ngủ yên trong một góc tối tâm hồn. Cô vùi đầu vào vẽ tranh, làm việc để quên đi những tháng ngày tủi nhục khi xưa, nhưng mỗi lần chìm vào giấc ngủ, thì giấc mơ ấy lại hiện về, xát muối vào vết thương mãi chưa lành của cô… Cô không phải không có cảm xúc với Tuấn, nhưng, cảm xúc trai gái không lấn át được những giấc mơ đáng ghét kia. Cô sợ! Đàn ông như bố cô và gã thanh niên ngày xưa trong xóm, làm cô có cảm giác kinh sợ, đàn ông! Như ba gã côn đồ đã tính ngấu nghiến cô ngay giữa đường đêm vắng lặng. Đàn ông – gia trưởng, máu mê tình dục, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để cưỡng đoạt cô – đó là những điều trong tâm tưởng Hạ Vy từ bé đến giờ. Cô không dám nói cho ai, những ký ức tủi nhục ấy chỉ một mình cô chịu đựng, một mình cô để nó dày vò, giằng xé. Cô biết cô đơn chứ! Những buổi sáng đau đớn ôm đầu do chứng nhức đầu hành hạ, cô cũng thèm có 1 ai đó quan tâm, 1 ai đó ở bên cô. Đã có lúc cô nghĩ đến Tuấn, nhưng rồi cô gạt ngay ra khỏi đầu, Tuấn, có ơn cứu cô thật, nhưng cô không biết, Tuấn yêu cô thật, hay anh cũng chỉ như những đàn ông khác, muốn chiếm đoạt thân xác cô, rồi vứt bỏ cô như vứt 1 thứ rác rưởi…
– Chị! Tuấn không yêu chị đâu! Hắn cũng thèm thân xác chị mà thôi – 1 tiếng nói vang lên
Hạ Vy hoảng hốt quay nhìn quanh nhà, không có ai cả. không lẽ là …ma!!?!?!?
– Ai…ai…đấy!?!?!? – Hạ Vy hoảng hồn
– Em Hải Yến đây! Chị không thắc mắc tại sao chị lại yên vị ở nhà như thế này à? Sao chị ngốc nghếch thế, để 3 con đàn bà đánh vỡ đầu thế mà vẫn chịu đựng
– Hải….Yến…. – Cô run rẩy nhắc lại cái tên ấy
– Đúng! Là em đây! Em đã nói, em sinh ra là để bảo vệ chị. Chị mềm yếu quá! Chị nhút nhát quá! Toàn để người khác bắt nạt…
– Cô …cô ở trong tôi???!?!? – Hạ Vy lắp bắp hỏi
– Đúng! Em ở trong chị! Nói cách khác, em là 1 con người khác của chị, em luôn bảo vệ chị, nhưng chị không hề biết sự có mặt của em
– Từ…từ…lúc…nào???!?!?! – Hạ Vy sửng sốt …
– Từ năm chị 7 tuổi, là lúc đó em ra đời. Chính cái nỗi đau của chị đã sinh em ra, đã nuôi em lớn đến tận giờ.
– Vậy…hôm nọ…là cô..đi với… Tuấn??!??!?!
– Đúng vậy! Anh ta đi ăn với em, đã về đây, đã làm tình với em!
– Cái gì!?!?!?!? Làm tình!!!?!?!
– Không tin chị hỏi hắn xem! Đàn ông ai cũng vậy thôi… Chị đừng tin vào tình yêu, mật ngọt, chẳng có cái quái gì gọi là yêu đâu. Anh ta chẳng qua thèm khát cái mông cong tít với bộ ngực đầy căng của chị thôi. Chị đừng suy nghĩ đến anh ta làm gì nữa….
– Cút! Cút ngay! Tôi không nghe lời cô đâu, tôi không tin!!!?!?! Ma quỷ!!?!?! Đừng ám tôi nữa…. – Hạ Vy vừa gào lên vừa cầm gối chăn quăng loạn xạ….
– Chị thật là ngu ngốc! Đến bao giờ chị hết ngu ngốc, chị sẽ không bị đau đầu nữa. Còn giờ, cố mà chịu đi, ha ha…..
Tiếng cười man dại vang lên rồi tắt lịm. Không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn Hạ Vy, một mình… mồ hôi chảy từng dòng…
…
“Rồi giấc ngủ đến, cô bé mơ mình là én bay trong sương mờ
Băng qua đại dương
Bay đến những thiên hà xa lắm
Để cho màu trắng
Như giấc mơ dịu dàng sẽ ở lại trong tim
Và trên mái nhà
Đàn chim én về cùng mùa xuân”
Nghe bài Màu trắng, Tuấn cảm thấy nhớ và thương Hạ Vy vô cùng, từng nốt nhạc thấm vào tâm can, anh thả hồn trong suy nghĩ về cô gái anh thương yêu. Nàng là cô gái dịu dàng, tinh khiết, chất chứa những nỗi đau trong tâm hồn mà nàng chưa bao giờ tâm sự cùng anh. Nhưng mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, anh nhận thấy nỗi buồn đang phảng phất trong đó. Nàng cô độc, nàng lặng lẽ. Nàng luôn là dấu hỏi lớn trong cuộc đời của anh. Nàng mềm mại tựa như sương ban sớm. Những giọt sương mỏng manh đọng trên lá non, chỉ cần một cơn gió nhẹ là nàng dễ dàng bị rơi xuống, vỡ tan… Nhìn nàng đau đớn với cơn đau đầu hành hạ, lòng anh cũng xót xa không kém. Anh yêu nàng thật sự! Tình cảm anh dành cho nàng mấy năm qua, không phải là 1 cơn say nắng. Yêu và say nắng nó hoàn toàn khác nhau. Anh có thể say nắng một cô gái, nhưng cũng tỉnh lại sau cơn say nắng nhanh không kém. Nhưng với Hạ Vy, anh yêu thương nàng thật sự. Anh luôn mơ ước được làm bờ vai cho nàng nương tựa, anh chỉ mong có 1 ngày nào đó, nàng sẽ tâm sự cho anh nghe tất cả những gì nàng đang giấu trong lòng. Anh không quan trọng quá khứ của nàng. Anh yêu là yêu nàng ở hiện tại. Song, anh biết, cái quá khứ của nàng đang hành hạ, giày vò nàng, nàng càng giấu trong lòng bao nhiêu, là nàng đang đau khổ bấy nhiêu.
Sau buổi sáng đến nhà Hạ Vy, và biết được việc Hải Yến, có liên quan đến chính Hạ Vy….
…
– Hạ Vy…. Hạ Vy… Em sao vậy….
Hạ Vy ôm đầu thều thào nói.
– Cô ấy nói… cô ấy sống trong em…
– Thế là thế nào hả Vy?
– Em mệt quá…mai..mai…ta nói chuyện này…sau… anh cho em nghỉ ngơi…
…
Rõ ràng, Hải Yến là Hạ Vy, Hạ Vy là Hải Yến, 2 tính cách sống chung trong một con người, và đó cũng có lẽ là nguyên nhân của cơn đau đầu kinh niên của Hạ Vy. Nàng không hề biết, có 1 Hải Yến nữa cùng sống trong cơ thể của mình cho đến gần đây mới phát hiện ra. Tuấn bắt đầu vào công việc tìm hiểu. Những đêm thức trắng cùng đống sách y khoa, các chuyên luận về bệnh rối loạn đa nhân cách, Tuấn đã tìm ra được nguyên nhân. Tuấn lờ mờ đoán ra được vấn đề. Cầm điện thoại, anh call 1 người bạn làm ở bệnh viện tâm thần, set up một cuộc hẹn…
– Alo, mày rảnh không? Tao cần hỏi mày mấy vấn đề, café không? – Tuấn đi ngay vào vấn đề
– Tao không rảnh, mày nói qua điện thoại được không?
– Ừ! Cũng được! Tao có 1 người bạn, mà tao nghi ngờ cô nàng bị rối loạn đa nhân cách.
– Hả?!!?!? Việt Nam cũng có người bị như vậy à? Hiếm lắm đó?
– Là sao? Mày nói rõ được không?
– Này nhé! Đây là bệnh lý tâm thần! Người bệnh mất nhận thức về bản thân, nên thường đồng nhất hóa mình với người khác. Hay nói dễ hiểu hơn là bệnh đó là do shock tâm lý, nhân cách mới được hình thành sau cú shock tâm lý đó. Diễn biến tâm lý của người bệnh rất phức tạp.
– Bệnh này nguy hiểm không mày? – Tuấn lo lắng hỏi
– Có chứ! Vì người bệnh mất kiểm soát hoàn toàn với nhân cách mới của mình, nhân cách mới có thể trở nên nguy hiểm, mày không biết có những người do ảnh hưởng tâm thần mà giết người hàng loạt à?
– Nghiêm trọng vậy à? Có thuốc chữa khỏi không?
– Thuốc thì có, nhưng không hiệu quả nhiều đâu. Các cách thư giãn, vật lý trị liệu hầu như không tác dụng với bệnh rối loạn đa nhân cách này.
– Không còn cách nào sao mày? – Tuấn tuyệt vọng hỏi…
– Có thì có. Những người bị shock tâm lý thì phải giải quyết bằng liệu pháp tâm lý. Mà cô nàng của mày có mấy nhân cách mày biết không?
– Hình như là 2…
– Ừ! Thế này nhé! Nhân cách mới được sinh ra phần lớn là để bảo vệ nhân cách chủ thể khỏi những cú shock khác, khi nhân cách mới cảm thấy nhân cách chủ thể tự có thể bảo vệ mình thì có lẽ nhân cách mới sẽ tự động ra đi. Mày có thể đưa cô nàng đến phòng khám tư của tao để tao tư vấn. Tao có cách để 2 nhân cách của cô nàng nói chuyện với nhau.
– Bao giờ tao đưa nàng đến được? – Tuấn mừng rỡ như bắt được tia hy vọng le lói nơi cuối đường hầm
– Càng sớm càng tốt, sau giờ hành chính thì call cho tao. OK?
– OK!
…
– Hạ Vy! Chiều anh qua đón em nhé! Anh biết bệnh của em rồi – Tuấn hí hoáy lấy máy sms cho Vy
– Anh còn mặt mũi nào nhắn tin cho tôi cơ à – Hạ Vy lạnh lùng nói
– Có chuyện gì vậy em???
– Đêm đó, anh đã làm gì tôi? – Hạ Vy chua chát hỏi
– Sao…sao em …biết… – Tuấn sửng sốt hỏi
– Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm…
– Không phải như em nghĩ đâu Vy…cho anh giải thích – Tuấn khổ sở…
– Tốt nhất anh tránh xa tôi ra. Anh cũng như đàn ông khác thôi. Hèn hạ, đốn mạt, nhục dục, đê tiện – Hạ Vy nhắn lại một cách cay độc
– Vy… Vy… em đừng nghĩ như thế, anh xin lỗi…
– If “sorry” worked, would we need policeman???? So… shut up and leave me alone. OK?
Tuấn buông thõng điện thoại, từ khi quen Hạ Vy, chưa bao giờ nàng dùng từ nặng lời với anh như vậy. Cũng tại anh, anh không chiến thắng nổi bản thân, anh để thằng con nó lấn át thằng người, anh không cưỡng lại được Hải Yến lả lơi mời gọi. Anh không biết cách nào Hạ Vy lại biết được chuyện đêm đó anh và Hải Yến làm tình với nhau, có lẽ Hải Yến đã nói chuyện cùng Hạ Vy, cô ả tàn nhẫn và phũ phàng dẫm đạp lên tình yêu của anh và Hạ Vy. Tại sao cô ả không nói luôn chuyện chính cô ả đã quyến rũ anh, đã bắt anh làm cu li phục vụ ả, để rồi đạp bắn anh ra khỏi giường không thương tiếc. Giờ đây, Hạ Vy sao còn nghe anh giải thích nữa. Hải Yến đã thành công khi ném đá vào mặt hồ đang yên ả, đã chia rẽ thành công tình cảm Hạ Vy dành cho anh, dù mới chỉ là một chút ít nhen nhóm trong lòng. Anh mất bao công sức để đến gần Vy, anh làm bao nhiêu chuyện hằng mong nàng cảm động vì anh, thì chính cái nhân cách thứ hai trong người Hạ Vy đã đạp thẳng anh ra khỏi cuộc đời Hạ Vy không hề thương tiếc… Tuấn đau đớn, trái tim anh như bằng thủy tinh rơi từ trên cao xuống đất, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ… Biết nói sao đây cho nàng hiểu, biết làm gì đây cho ác cảm nơi nàng không còn. Có giải thích, có thanh minh cũng chỉ là những con số 0 đáng ghét tròn trĩnh.
– Hạ Vy! Giờ anh có nói gì có lẽ em cũng không còn tin anh nữa. Em coi anh là loại người gì cũng được, nhưng anh phải đưa em đi chữa bệnh. Bệnh càng nặng sẽ càng nguy hiểm, đến lúc Hải Yến kiểm soát hoàn toàn em, thì em sẽ biến mất đó, biết không? Nếu không thế, em cũng bị đau đầu mãi. Vì Hải Yến xuất hiện, và sau đó, em sẽ bị hành hạ bởi chứng đau đầu. Dù em có coi anh là súc vật, thì anh vẫn phải đưa em đi khám bệnh. Chiều anh sẽ qua đón!
Sự im lặng trả lời Tuấn, Tuấn dằn vặt trong tư tưởng, Tuấn tự nguyền rủa chính bản thân mình, đáng lẽ ra hôm ấy, Tuấn phải nhận ra đó không phải là Hạ Vy, mà là người khác. Tại sao? Tại sao anh có đôi mắt mà như mù, các giác quan chỉ để làm cảnh trang trí cho đẹp chứ chẳng thể nhận ra mười mươi 1 điều là tối hôm đó nàng hoàn toàn lột xác? Tại sao khi đưa nàng về, anh không dứt khoát quan điểm về nhà ngay, mà còn chạy lên phòng nàng làm gì, để rồi bị Hải Yến quyến rũ, và không chiến thắng nổi bản năng thằng đàn ông? Thà rằng Hạ Vy cứ mắng, cứ chửi anh đi, còn hơn sự im lặng đang hành hạ anh. Anh cầm điện thoại lên hàng trăm lần mở ra rồi lại khóa lại, 1 tin nhắn trả lời cũng không, không gì hết…. Anh ném bộp điện thoại vào góc giường, đi lại quanh phòng….
– Tít tít – Điện thoại vang lên chuông sms
Tuấn chạy vồ đến điện thoại, mở nhanh hết sức có thể để xem tin nhắn, biết đâu nàng lại cho anh 1 cơ hội
– Từ ngày XX tháng YY năm ZZ đến ngày AA tháng YY năm ZZ, Viettel khuyến mại 50% giá trị thẻ nạp cho thuê bao trả trước (Di động, Dcom, Homephone) sử dụng cho cả nội mạng và ngoại mạng. LH: 19008198. Từ chối tin 199, soạn TC gửi 199
Tuấn đập mạnh điện thoại xuống giường “Mẹ kiếp!” Lúc đợi điện thoại, không có gì đáng ghét hơn là nhận được tin nhắn từ tổng đài. Vô duyên tệ!