Thực tại…
Sáng chủ nhật vừa rồi, còn đang còn mơ màng ngủ, thì bị con vợ gọi bật dậy:
– Anh… dậy mau…
– Uhm. Gì thế em? – Em lơ mơ hỏi.
– Rốt cuộc anh có đi nhậu với lớp cấp 3 của anh không?
– Ờ… thì… – Em ấp úng.
– Đi đi. – Con vợ kiên quyết.
– Hả?
– Chiều nay 3h, ở nhà thờ Đức Bà. Nhớ đấy. Ngủ tiếp đi con.
What? Lúc này thì em mới tỉnh ngủ hẳn, còn đang phân vân không biết chuyện gì xảy ra thì chợt nhớ đến cái tin họp lớp trên face mà mấy hôm trước mình có đọc lướt qua. Hóa ra là con vợ nó vào face mình đọc được rồi ra chiều hí hửng mà đòi đi, bởi từ lúc cưới nhau thì em với vợ lúc nào cũng 24/24 ở cạnh nhau, không tách rời được, mặc dù cứ như chó với mèo.
Mà đã nghe là đi “ăn nhậu” thì con vợ nó càng háo hức tợn, vì cái trách nhiệm cao cả của nó đã chiếm hết đến 50% trong cái định nghĩa gồm 2 từ nêu ở trên. Vâng, nó chỉ biết có ăn thôi ợ. Mỗi lần đi ăn như thế là mắt nó sáng rực cả lên, thiêu đốt cả tâm can những người đối diện, ngồi cùng bàn với nó mà em cũng không khỏi băn khoăn, lo lắng. Cũng may là nhờ nó nhắc mỗi ngày cho mau đến chủ nhật, nên em mới nhớ được cái lịch trình hẹn sẵn cho chiều hôm đó phải làm gì, chứ không cũng quên khuấy đi mất. Đúng là phải biết ơn con vợ lắm lắm, chuyện gì nó cũng không nhớ trừ mấy chuyện này…
Nghe kể đến đây thì chắc các bác cũng hiểu được rằng cuộc sống của em và vợ vẫn đang diễn ra “êm đềm” từng ngày. Hai đứa lúc nào cũng đính với nhau như sam, từ việc đi làm, đi chơi, tụ tập với bạn bè của em, cho đến việc coi phim, chơi Dota chung… và đi ngủ ợ.
Còn bệnh tình của vợ em thì vẫn vậy, nhưng may mắn là đầu năm ngoái thì vợ em đã phẫu thuật cắt bỏ khối u thành công, nhờ vậy mà giúp giảm đi sự đau đớn mỗi ngày khi căn bệnh quái ác đang giày vò người vợ yêu dấu của em…