Lâm đẩy cánh cửa mở bằng chân và uể oải bước vào nhà. Cả 2 tay nặng trĩu đồ đạc: 1 tay là túi nhựa lớn đựng tã em bé, còn 1 tay là 2 túi đặt đồ tạp phẩm. Nó mệt mỏi đặt các túi trên bàn bếp.
“Mẹ?” – Không có câu trả lời.
Lâm nhìn vào trong phòng ngủ và thấy mẹ mình đang bồng em bé, 1 chai sữa vơi còn nửa đang nằm dưới chân. Cả mẹ và đứa bé đều đang ngủ say. Cảnh tượng trông rất yên bình so với đêm hôm qua khi thằng nhóc Sơn làm 2 mẹ con điên đầu với tiếng khóc ré. Lâm đã cố gắng làm thằng em nín khóc bằng cách ném cho nó 1 quả bóng, nhưng chẳng giúp ích gì. Cuối cùng, mẹ khuyên nó đi về phòng ngủ sớm cho bài kiểm tra Hóa sáng mai, nó đành phải quay về phòng trong khi Sơn vẫn khóc ré lên. Nó cứ tưởng sẽ khó thể ngủ được nhưng vừa đặt gối xuống là ngáy khò khò vì quá mệt sau cả tối dỗ thằng bé.
Lâm đứng đó ngắm nhìn mẹ trong ánh sáng vàng nhạt từ cây đèn ngủ, mẹ nó trông có vẻ hoàn toàn kiệt sức. Sáng nay khi Lâm thức dậy đi học thì mẹ vẫn đang thức để canh cho Sơn ngủ. Mẹ của Lâm là 1 người phụ nữ mạnh mẽ, mặc dù gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống nhưng Lâm chưa bao giờ nghe mẹ phàn nàn bất kì điều gì. Nàng là 1 phụ nữ trẻ, mới chỉ 34 tuổi, và vẫn còn hy vọng tìm hạnh phúc trong cuộc sống. Với đôi mắt lấp lánh, mái tóc vàng, thu hút khá nhiều những người đàn ông tốt bụng. Không khó khăn gì cho mẹ khi tìm người cầu hôn, nhưng không hiểu sao mẹ nó luôn dính phải những thằng đểu cáng.
Lâm nhìn mẹ ngủ gà ngủ gật. Mẹ nó thật xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm và tóc rối bù, thậm chí mặc 1 chiếc váy cũ màu vàng nâu. Nó bất chợt nhận ra rằng các nút áo váy của mẹ đã được cởi và núm vú hồng lớn và ướt nhô ra ngoài. Trong 1 thoáng Lâm cảm thấy hơi đỏ mặt vì ngượng và nhanh chóng quay đi. Thằng bé Sơn lại không chịu bú mẹ nữa rồi. Bác sĩ Hoàng đã giải thích với mẹ nó rằng nhiều khi trẻ không chịu bú có thể bắt nguồn từ chế độ ăn uống và mức độ căng thẳng của người mẹ, may mắn là hầu như tất cả các bé không chịu bú mẹ thì vẫn có thể cho bú từ bình. Mẹ nó rất đau khổ và cảm giác như mình là một người mẹ thất bại. Sơn vẫn bú bình và phát triển bình thường nhưng mẹ thích cho bé bú trực tiếp hơn.
Lâm là 1 thằng rất thích bú vú để thỏa mãn tình dục, từ khi dậy thì thì nó đã có niềm đam mê mãnh liệt với những bộ ngực. Vào năm 16 tuổi Lâm đã từng được trải nghiệm tình dục đầu tiên khi mò tay vào ngực của con bé Hoài Béo ở ghế sau xe hơi. Khi nó chuẩn bị xé áo ngực con bé ra thì bị cự tuyệt làm mất cả hứng. Nhưng phải công nhận rằng Hoài tuy hơi mũm mĩm nhưng ngực thì ngon tuyệt, con nhỏ làm mấy thằng trong trường thèm nhỏ dãi.
Tuy nhiên Hoài vẫn chẳng là gì nếu so với mẹ của Lâm. Mẹ nó có thân hình mảnh mai nhưng vòng 1 thì khá lớn và nặng. Có lần Lâm đã bí mật lục lọi máy giặt để tìm áo ngực của mẹ mình. Cảm giác lúc đó là vừa xấu hổ vừa kinh ngạc khi nó đọc cái nhãn đã bị mờ trên áo – 38C. Lâm đã giấu cái áo đó dưới nệm giường và thỉnh thoảng lại lôi ra ”nghiên cứu” mỗi khi rảnh. Theo những gì mà nó tìm hiểu thì ngực của phụ nữ có thể tăng lên đến 2 kích cỡ trong khi mang thai; và chắc chắn là áo ngực mà mẹ nó đang mặc bây giờ đã lên đến 38DD!!! Lâm không hiểu tại sao lại là 38DD mà không phải 38E, nhưng nó cho rằng đây là 1 trong những bí mật của phụ nữ mà đàn ông không thể biết được.
Vào thời điểm mà mẹ chưa mang thai thì còn có Bá – bạn trai của mẹ – sống chung với họ. Bá là một gã thô lỗ chỉ về nhà sau khi say khước và đập phá lung tung. Lâm vẫn nhớ 1 ngày khi ông ta về muộn đã thẳng tay tát mẹ vì để thức ăn nguội. Lâm cố gắng can thiệp, nhưng bị gã đạp văng ra ngoài.
“Xin anh Bá, hãy để con em yên.” Nàng hét lên. Lâm cảm thấy chóng mặt và đau nhức nhưng nó vẫn gượng dậy được, nhìn Bá bằng ánh mắt tức giận.
“Lâm, đừng con ơi.”
Bá phớt lờ Lâm, và kéo mẹ nó về phía phòng ngủ. Nó thấy mẹ nhìn mình với 1 cái nhìn van xin.
“Mẹ không sao đâu, Lâm. Hãy ra khỏi nhà đi.” Nàng thì thầm trong đau đớn.
Bá đóng sầm cánh cửa phòng ngủ, để lại Lâm đứng bên ngoài – bất lực và yếu đuối. Lâm có thể nghe thấy tiếng cãi nhau giận dữ lúc đầu. Sau một vài phút, tiếng nói nhẹ nhàng hơn, và nó bắt đầu nghe thấy những nhịp điệu ọp ẹp quen thuộc trên giường của mẹ mình.
…
Một vài tháng sau thì mẹ nó mang thai. Gã bạn trai giả vờ hạnh phúc và rối rít đòi cưới mẹ nó; nhưng hôm sau thì trốn luôn biệt tăm. Nàng đã cố gắng nhiều lần gọi điện nhưng không bao giờ hắn bắt máy. Lâm có thể thấy nàng rất đau khổ. Trước đây mẹ nó gặp không ít gã sở khanh nhưng lần này đã dính phải cái thai. Cha của Lâm cũng bỏ đi trong thời gian ngắn sau khi Lâm ra đời nhưng ít nhất ông và mẹ đã kết hôn. Cú sốc này khiến mẹ gục ngã khóc nức nở và Lâm đã phải an ủi mẹ nó rất nhiều để có thể vượt qua chuyện này.
Giờ thì họ không cần bất cứ ai cả. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình, Lâm phải có nhiệm vụ giúp đỡ chăm sóc mẹ mình. Nó đảm nhận việc dọn dẹp nhà cửa, mua sắm thực phẩm, và thậm chí đã nhận được 1 công việc bán thời gian tại cửa hàng đồ ăn nhanh để tăng thu nhập. Khi mẹ ghi danh vào lớp học bà bầu, Lâm cũng tình nguyện làm huấn luyện viên cho mẹ mình nhưng em gái của mẹ, dì Hương, cho rằng nó không phù hợp và đã đảm nhận công việc đó.
…
Một số phụ nữ trông tiều tuỵ khi mang thai, một số khác ngược lại bung nở như hoa, rực rỡ và tươi tắn hẳn lên. Mẹ Lâm thuộc vào nhóm 2. Gương mặt nàng rạng rỡ hơn với những điều tích cực từ cuộc sống, cơ thể mảnh mai của nàng nhanh chóng phát triển thành tỷ lệ vàng của 1 bà bầu với bộ ngực đã lớn nay càng trở nên nặng và đầy đủ hơn.
Hầu hết các bài tập ở lớp học bà bầu trở thành vô dụng vì một số biến chứng phát sinh và mẹ nó đã phải sinh mổ. Lâm bị buộc phải ở lại bên ngoài phòng đợi, trong khi dì Hương với mẹ trong phòng sinh. Nó rất vui mừng khi nhận tin đứa bé nặng đến 4kg và hoàn toàn khỏe mạnh. Các bác sĩ đã dẫn nó vào phòng bệnh viện nơi mẹ đang nằm mơ màng trên giường cạnh em bé. Lâm hôn lên trán nàng và bế lấy đứa bé 1 cách thận trọng.
“Chào em bé đi nào, Nguyễn Trọng Sơn” mẹ tuyên bố đầy tự hào.
Nàng cởi vài nút trên chiếc áo ngủ, và kéo 1 bên vú ra ngoài.
“Uhhh, mẹ. Con ra ngoài nhé?” Lâm lo lắng nói.
Nó ngoảnh mắt đi một cách nhanh chóng, nhưng vẫn không quên liếc nhanh qua cặp vú trần của mẹ. Lâm hiếm khi nhìn thấy ngực của mẹ mình ngoại trừ những cái liếc trộm nhanh chóng khi nàng cúi xuống trong khi mặc áo ngủ. Và lần này nó đã thực sự bị sốc – và kích thích – khi mẹ đột ngột lộ ngực ngay trước mặt.
“Đừng ngốc vậy chứ, Lâm. Cứ ở đó đi, mẹ đang cho Sơn bú mà.”
Nàng đẩy miệng Sơn vào núm vú thế nhưng thằng bé không chịu bú. Nàng nâng bộ ngực căng mọng đến vị trí thoải mái hơn, và một chất lỏng màu trắng phun lên từ đỉnh núm vú. Lâm hoàn toàn bị kích thích trước cảnh tượng đó.
“Hy vọng là nó đói – Gần đây mẹ bắt đầu cảm thấy khó chịu vì căng sữa.” Lâm chỉ gật đầu và cố gắng quay mặt đi. Nàng cố gắng dỗ dành cho Sơn bú, nhưng thằng bé chỉ nhìn ngơ ngác với đôi mắt tròn xoe, vài giọt sữa nhỏ xuống môi nhưng nó vẫn nhất quyết không bú.
“Chắc là thằng bé còn đang mệt. Thôi để mẹ cho bú sau vậy.”
Nàng đặt Sơn trở vào nôi và nó nhanh chóng ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ nói 2 ngày nữa là mẹ có thể xuất viện rồi.” Mẹ nắm lấy tay nó 1 cách nồng nhiệt.
“Cảm ơn con rất nhiều vì đã giúp đỡ mẹ. Mẹ biết đây là khoảng thời gian tồi tệ của con.”
“Đây cũng là khoảng thời gian khó khăn của mẹ, nhưng con sẽ luôn bên mẹ mà” Lâm nói dịu dàng.
“Lâm!” nàng bất ngờ mỉm cười đầy tinh nghịch, “Con đang nhìn vào mẹ!”, Lâm xấu hổ quay mặt khỏi cặp vú trần của mẹ mình, nàng nhanh chóng kéo vú cho vào trong áo.
“Đừng xấu hổ, con trai.”, Nàng nói trong khi từ tốn cài lại cúc áo ngủ “Mẹ biết những chàng trai tuổi teen thích gì mà” và nàng cười trêu chọc. Lâm ngượng chín cả người khiến mẹ phải nắm chặt tay nó lại trấn an.
“Cho con bú là điều tự nhiên nhất trên đời này, cho nên con đừng xấu hổ khi mẹ cho Sơn bú, được không Lâm?” “Vâng thưa mẹ.” Nó cúi đầu xuống, hơi chéo chân lại 1 chút để che giấu đũng quần hơi cộm lên, và cầu mong cho mẹ không nhìn thấy điều đó!