Bữa chiều nay mới có mấy em tình nguyện viên của cái chương trình Hành Trình Xanh gì đó qua công ty mình xin tài trợ làm mình nhớ ngày xưa sinh viên cũng đi tình nguyện ghê.
Đợt ấy năm 2, năng nổ lắm. Mùa Hè Xanh tham gia luôn, đi với trường về miền Tây (tỉnh nào xin phép được giấu) làm tình nguyện. Mình thì trong đội dạy toán, tin học. Cơ mà buồn cười, cái vùng quê nghèo thì cùng lắm chỉ dạy các em đó học toán, văn thôi, chứ máy tính đâu ra dạy các em ấy.
Nói thật, đi tình nguyện xa vậy là lần đầu tiên, đâm ra máu thì thôi rồi. Buổi sáng thì dạy các em học, chiều thì lo dọn dẹp, giúp người dân lợp lại nhà. Trong khi cái tụi phải đi cày hay đi gặt thì thôi rồi khổ. Cả ngày dang nắng ở ngoài đồng. Ấy thế mà đứa nào cũng vui cả.
Người dân ở đó thì đúng là mến khách, họ vẫn hay đem cá, tôm bắt được ngoài rạch, rồi bắp, khoai đem qua cho đám sinh viên tụi tôi ăn chơi, nhiều ông còn mang rượu qua tối rủ nhậu cùng. Nói chung là ban ngày thì hoạt động mệt mỏi, đêm thì lại tiệc, liên hoan văn nghệ. Đời sống quả thật là rất vui vẻ thoải mái.
Tuần đầu tiên đúng là tối đến 9h mình coi như lăn quay ra ngủ không biết trời trăng gì rồi. Mệt lắm mà, đã thế còn thêm vài ly rượu nữa. Cơ mà sau đó thì quen, và trò vui mới bắt đầu.
Đầu tiên thì ngủ theo kiểu xếp lớp, nam nữ coi như chung 1 cái gian phòng lớn của nhà văn hóa Huyện. 120 thanh niên đầy nhiệt huyết trong 1 căn phòng 250 mét vuông. Nói thật nhiều hôm ngủ dậy thấy có đứa con gái nằm ngay cạnh, mở mắt ra thấy mặt nó sát mặt mình mà giật mình ấy chứ. Ấy thế mà nói thật các bạn, cứ cả ngày lao động mệt mỏi, tối thêm vài ba li rượu với con cá nướng be bé, rồi nhảy múa ca hát, không thì ngồi nói chuyện, nghe kể chuyện về vùng đất mình đang làm tình nguyện…thôi thì đúng là sức đâu mà nghĩ mấy cái dâm với dục hả trời. Thế cho nên đứa nào cũng ngủ như chết ấy. Nhất là cái đội lao động. Đội dạy học tụi mình chỉ là có chiều nên còn đỡ, chứ cái đám lao động là nguyên ngày vất vả luôn.
Trong đám con gái đi tình nguyện thì cũng có mấy em xinh lắm, dân Sài Gòn chính gốc luôn. Có cả mấy em năm nhất ham vui nữa chứ. Nói chung đếm đi đếm lại thì có hơn 40 đứa con gái thì cũng có tới 7 em xinh xắn dễ thương rồi.
Mà mấy em này thì quấn mình, chuyên gia hỏi mình làm sao mà trắng thế. Làm cách nào giữ được da trắng vậy?
Chuyện, mình trai Hà Nội, da thì trắng từ bé. Đã thế vào Sài Gòn lại còn không bị bắt nắng nữa chứ, đâm ra da mình trắng đẹp hơn ối đứa con gái nữa. Thế cho nên mấy thằng bạn trong lớp toàn gọi là công tử bột.
Trong đám con gái, mình kết em P nhất, em này không phải xinh nhất, nhưng lại được cái dễ thương, nhất là quả khi cười có 2 cái núm đồng tiền tròn xoe trông yêu không chịu được. Em này dáng dấp bình thường lắm, ngực không to, mông thì cũng bình thường. Có cái vòng eo thon, chân cũng dài đấy. Cao gần bằng mình nữa cơ mà. Mình 1m75 mà em nó 1m65 mẹ rồi.
2 đứa chung đội dạy học nên cũng có nói chuyện qua lại, chủ yếu là em nó hỏi mình cách giữ da không bắt nắng (mà cái này mình cũng đéo biết, toàn đi ra ngoài áo 3 lỗ quần đùi mà chả bị đen nên có biết đâu). Thế cơ mà mình thì cũng chém ác, nào là ra đường bịt kín lại, nào là xài loại kem dưỡng trắng này này (thực ra là nghe mấy cái đó của bà chị hàng xóm làm bán hàng đa cấp). Nói chuyện 1 hồi mới biết em này khác khoa mình, mà lịch học lại ngược nhau nên đâm ra chả bao giờ thấy mặt. Em nó gái Sài Gòn nhé, giọng hay thôi rồi. Mình ở Sài Gòn 2 năm nhưng thực sự giọng con gái dễ thương nhất mà mình nghe em nó vẫn là số 1. Đúng ra hồi ấy mình mê và tán em này vì ẻm được cái giọng hay và nụ cười đẹp mê người.
Bữa buổi tối, thường thì ca tắm của nữ trước, nam sau. Thế nên ăn cơm chiều xong rảnh rang cả đám ngồi chém gió với nhau trong hội trường, căn bản tối đó cũng gọi là cái tối “Tạm Thời Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức” để “Mai Lại Nhậu Tiếp Nhé Mấy Con”.
Ngồi ngoài hè 1 mình cầm điện thoại nhắn tin về cho gia đình ở Hà Nội khỏi lo, con đang trong Sài Gòn đi tình nguyện vui lắm này nọ thì em P tắm xong lúc nào chả hay, ra ngồi cạnh mình ngó xem mình nhắn tin gì. Tự dưng bên cạnh có người ngồi xuống, đã thế cái mùi thơm từ cơ thể con gái, nhất là lại mới tắm xong sao mà nó hấp dẫn vậy. Thế là quay qua, đúng em P rồi. Mũi mình ngửi không sai mà.
2 đứa ngồi chém 1 hồi, hết chuyện thời sự, rồi kinh tế, qua vấn đề trường học. Nói chung là nói chuyện lâu ơi là lâu 1 hồi thì có tiếng gọi bảo vào ngủ sớm. Mai sáng ra cả đám phải đi ra đồng hết rồi. Chả phân tổ dạy học với lao động nữa. Thế là coi như vội vội vàng vàng đứng lên xỏ dép vào đi vô nhà văn hóa. Bữa nay đi ngủ mà thấy chưa phê phê lâng lâng như mọi hôm mới biết, hóa ra mấy bữa nay toàn em P nằm cạnh mình không. Em nó nằm ngay trong góc còn mình nằm ngoài. Thế thì kệ thôi, lăn ra 1 lúc đèn tắt. 2 đứa đều chưa mệt nên nằm đó nói chuyện thêm 1 hồi nữa mới ngủ.
Cơ mà sáng ra, cái điện thoại mình để báo thức rung nên rung 1 cái ở túi quần là mình thức dậy liền. Thôi rồi, mọi khi thì là chỉ mở mắt ra thấy mặt em P, hoặc quay bên kia thì mặt 1 thằng nào đó hay 1 em nào đó thôi, nhưng sáng nay lại khác. Tay em P nằm yên trên bụng mình, nắm chặt tay mình còn chân mình thì gác lên chân em nó từ khi nào chả biết nữa. Cơ mà thấy mình cử động, em nó cũng giật mình dậy. Cái cảnh lúc ấy hơi ngượng tí nhưng rồi vội vội vàng vàng 2 đứa cùng bật dậy khi có người báo thức. Thế là ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi kéo nhau đàn đàn lũ lũ ra đồng làm việc. Còn hơn chục đứa khỏe nhất thì lại đi ra giúp nhà cái chú hay qua cho cá với bắp sửa lại cái nhà….
Hết ngày hôm đó đứa nào cũng rã rời chân tay vì mệt, thế mà liên tiếp 3 ngày sau đó đều như vậy. Cuối cùng mọi việc cũng xong đâu vào đó. Thế là cái ông T năm 4 với ông thầy quản lý nghĩ ra trò cạnh tranh thi đua văn nghệ. Thế là thôi rồi, 2 đội bắt đầu chia ra, 1 đội dựng sân khấu và lo 1 tiết mục, đội còn lại lo 3 tiết mục khác.
Vậy là đội mình làm 3 tiết mục, trong đó 1 là ca hát, 2 là diễn thời trang lá cây, 3 là diễn kịch kể chuyện xưa.
Mình và em P cuối cùng vào team diễn thời trang. Thế là cả sáng đó, nguyên team kéo nhau đi kiếm lá chuối, lá dừa, lá cây bàng nữa thì phải. Nói chung là cả đám hái cũng được 1 mớ, sau đó lấy thêm hoa hoét lung tung nữa dùng dây dù kết lại thành 1 mớ trang phục hơi bị quái dị.
Cái thân phận to cao, đẹp trai nên 4 thằng con trai trong team mình cứ gọi là vất vả để tập đi lại sao cho giống trên sàn cát sờ wát.
Cuối cùng thì đến lúc chia cặp nam nữ đi chung, lúc đầu chia mình với em V, ấy cơ mà tự dưng em P đòi đổi với cái lý do là thằng đi cùng cặp nó lại lùn quá, cao bằng nó à. Thế là đổi cặp, mình với em P 1 đôi. Lúc sau tự dưng em P ghé tai mình thì thầm bảo “Tôi không ưa thằng N, thằng đó bệnh bệnh sao ấy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm người con gái không à.”
Mình nghe xong mà thấy buồn cười, thằng đực nào ở tuổi này mà chả thế. Không thế mới gọi là bệnh chứ, thế thì chính là bình thường mà. Ấy mà nghĩ thế chứ mình không dám nói ra sợ em nó lại nghĩ mình cũng…thì khổ.
Thế là theo đúng kịch bản đội trưởng đưa ra, các cặp cứ nắm tay nhau tập đi, xoay người biểu diễn tè le hột me. Cuối cùng thì cũng tạm thấy ổn, cả đám hè nhau trèo cây hái ổi, rồi vặt thêm me nữa ngồi vừa ăn vừa uống trà đá chém gió.
Cuối cùng giờ G đã điểm, màn trình diễn thời trang của tụi mình là màn mở đầu nên tụi mình phải ra sân đầu tiên, lúc mặc mấy bộ trang phục bằng lá vào, công nhận là ngứa chết bà đi được. Cơ mà cuối cùng thì diễn cũng đâu vào đấy, tuy chẳng chuyên nghiệp gì nhưng mọi người cũng vỗ tay ầm ầm khen ngợi vì tính sáng tạo và quái dị của thời trang lá cây.
Xong xuôi nhiệm vụ, thay lại đồ cũ, cả team kéo nhau ra ngồi chung với mọi người xem tiết mục ca hát tiếp theo, ngồi xem trong đám đông gồm cả lũ thanh niên tình nguyện tụi mình cả người dân trong huyện. Đúng là cái sân nhà văn hóa hơi bị chật nên phải chen nhau 1 chút, mặc dù thế nhưng rồi cũng có chỗ, em P và mình lại ngồi cạnh nhau vừa trò chuyện vừa xem tiếp chương trình. Tự nhiên thằng N không hiểu từ xó nào ra, nó bỗng lại gần ngồi xuống cạnh em P, thế là P đột nhiên nhảy luôn sát lại gần mình, cả nguời em nó tựa luôn lên người mình. Má ơi, công nhận là không hiểu sao lúc đó máu dê trong người mình lại trỗi dậy nữa chứ. Đông người thế này mà biết thì…chắc thu dọn đồ chạy sớm về Hà Nội quá.
Thấy em nó tự dưng sáp vô mình, mình mới bảo.
– P không nóng à?
– Xí, tự dưng thằng N nó lại gần nên P mới cách xa nó ra thôi.
– Gì mà tránh nó như tránh tà vậy chài?
– Thằng đó dê thấy gớm, nãy P thấy nó lại gần cái V rồi cứ ngồi dựa vào cái V nên cái V mới chạy đi chỗ khác đấy chứ.
– Hơ, thế bây giờ chắc mình cũng chạy đi chỗ khác mất.
– Này, ý gì đấy hả? A so sánh P với nó đó hả.
Em quay qua mình lừ mắt.
– Ấy, có đâu, ý bảo là P né qua chỗ khác ấy mà.
– Còn chỗ đâu mà né cha nội.
– Nè.
Vừa nói mình vừa chỉ vào lòng mình, thấy thế em P khẽ nhéo 1 cái vô tay mình bảo
– A cũng dê như nó vậy á.
– Đàn ông phải có máu dê chứ? Không có hóa ra là Đông Phương Bất Bại à. Chả nhẽ lại ngồi nhà đóng cửa cầm kim thêu hoa?
– Gớm, còn hơn là cứ thấy con gái lại sáng mắt lên sáp vô sáp vô.
2 đứa rủ rỉ rù rì 1 hồi tự dưng thằng N sáp vô cạnh em P thêm nữa, khiến P giật mình. Thế là chả cần hỏi hay nói gì mình 1 câu, em nó đứng dậy nhảy luôn vào lòng mình ngồi. Ôi mẹ ơi, giật mình đánh thót ấy chứ. Đã thế hành động của P làm đám ngồi cạnh cứ gọi là nhìn rồi tủm tà tủm tỉm cười cười. Chúng nó có đứa còn bảo
– Bạo thế, công khai luôn rồi đấy à.
Mình nghe thế mới bảo
– Công khai gì vậy pa? Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Còn giả điên, 2 đứa bay rõ là 1 cặp lại còn chối.
– Hơ, tao có chối bao giờ đâu?
– Ai bảo mày chối, em yêu của mày chối kia kìa.
Nó nói xong cả đám ngồi cạnh cũng cưòi ồ lên.
Thấy thế mình mới hỏi P
– Nè, rốt cục cái quái gì xảy ra vậy?
– À, sáng nay tự dưng tụi nó hỏi P với A yêu nhau à mà sao cứ đòi phải chung cặp biểu diễn thế. P nói đâu phải đâu, mà chúng nó không tin.
– Thế sao không nói ra lý do đổi cặp đi.
– Thôi, nhìn thấy vậy chứ nói ra rồi khó nhìn mặt nhau lắm. Thằng N nó cũng chưa làm gì quá đáng nữa nên không nói được.
– Ờ, vậy thôi.
Lúc này thằng N thấy em P ngồi ngay trong lòng mình rồi, biết chả làm ăn gì được nên đành next thẳng đi chỗ khác kiếm mồi mới. Ấy nhưng mà nó đi rồi em P định chui ra thì mình nhất quyết giữ lại.
Khẽ ôm lấy eo em nó và bảo
– Này, P làm hỏng danh tiếng A rồi nên đã thế P khỏi đi đâu nữa.
– Hỏng gì? A cũng có danh tiếng nữa à.
– Chứ sao, người đàn ông độc thân quyến rũ nhất Mùa Hè Xanh đã bị P làm thành hết độc thân rồi còn gì?
– Có không đó, P chưa làm gì à.
– Chứ vậy sao tụi nó nói hoài, mặt mũi đâu A đi cưa em khác nữa.
– Xí, mê gái ớn chưa? Ôm P mà mồm thì đòi đi cưa em khác nữa à.
– Ê, cái này nói là nói chứ không có đi đâu. Thôi, ôm 1 em xinh tươi thế này rồi coi như đành say goodbye với các em khác vậy.
2 đứa đùa đùa 1 hồi rồi cuối cùng lại giữ nguyên hiện trường, ôm em nó coi hết tiết mục cuối sau đó mới đứng lên làm 1 vòng tròn lớn sinh viên tình nguyện và đám thanh niên ở huyện nối vòng tay nhảy quanh đống lửa trại do thầy phụ trách đốt và ca hát.
Mãi hôm đó gần 12h giờ khuya mới giải tán. Cả lũ lại chui vào căn phòng đấy để ngủ.
Dĩ nhiên, vị trí mình và P vẫn như cũ…
Các phần khác: 1 2