Hai mẹ con hôm nay đi bán hàng không còn cười cười nói nói như mọi khi nữa, thay vào đó là sự im lặng… đặc biệt là mẹ. Mẹ chỉ mở miệng ra nói với tôi khi có việc cần bảo tôi làm cái này hay làm cái nọ. Ngoài trời thì mưa lất phất, lúc tạnh lúc mưa, đường phố vắng tanh, trong cửa hàng thì cũng không có khách, tôi ngồi 1 xó chát với người yêu và mấy đứa bạn ở VN cho hết ngày.Ở cửa hàng như nào thì về nhà cũng như vậy, hai mẹ con có một khoảng cách vô hình nào đó mà không thể cởi mở nói chuyện được với nhau. Mẹ ăn qua loa rồi vô phòng trong, tôi ngồi ngoài chơi game giải trí một lúc thì thấy chẳng có hứng chơi chút nào, tôi liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài uống bia.Tôi đến 1 quán bar của làng, cũng có vài thanh niên nam nữ trong đó. Tôi kéo ghế ngồi luôn ở quầy bar, cạnh tôi là 1 anh chàng người đức. Trời mưa và hơi lạnh nên tôi gọi rượu uống, cái cay cay ấm ấm của rượu làm tôi thấy sảng khoái vô cùng. Ngồi một lúc thì anh chàng bảnh trai người đức quay sang nói chuyện làm quen với tôi. Vài câu làm quen giới thiệu tên tuổi thì tôi nói được, nhưng để nói chuyện phiếm với nhau thì tôi chịu.
Cũng may anh chàng này lại rất giỏi tiếng anh, tôi cũng biết chút ít… nhưng vẫn còn tốt hơn là tiếng đức. Anh ta giới thiệu mình tên là Frank, 26 tuổi, hiện đang học và nghiên cứu tiến sĩ ở London. Chúng tôi ngồi nói chuyện và cùng lần lượt mời rượu nhau. Frank khá thân thiện, có vẻ thích VN và các món ăn Vn. Frank nói là ngày xưa cũng có người yêu là một cô gái Vn, nhưng yêu nhau được 1 năm thì chia tay… thảo nào tôi thấy anh ta biết nhiều thứ và văn hóa VN đến thế. Tôi hỏi:
: Thế bây giờ mày có bạn gái chưa?
: Tao có rồi, nhưng cô ấy là người Pháp, hai người hiện đang học cùng ngành. Bây giờ bọn tao đang nghỉ hè, tao về Đức, còn cô ấy về Pháp.
: Mày ở đây với bố mẹ à?
: Uh, nhưng tao chỉ nghỉ hè nốt hai tuần nữa ở đây thôi. Sau đó tao sang Pháp 1 tuần bên người yêu đi chơi rồi cả hai lại sang Anh.
: Người yêu mày xinh không?
: Đối với mọi người thì bình thường, nhưng với tao thì ok. Cô ấy hơn tao 4 tuổi và đã có 1 con rồi.
: Có con mà vẫn đi học được à?
: Uh, nó gửi ông bà chăm tạm. Cô ấy được nhà trường cử đi nghiên cứu nâng cao về đề tài trong 1 năm thôi.
: Uh. Thế mày sang đây có thích con gái đức không?
: Không. Tao xin lỗi… tao chỉ thích con gái châu á thôi.
: Uh, tao cũng vậy. Tao rất thích con gái châu á. Nếu như tao có cơ hội được chọn thì tao vẫn chọn yêu gái châu á. Nếu mày quen ai thì giới thiệu cho tao nhé?
: Ok… nhưng tao đang tìm cho tao còn chẳng có đây này. Cái thành phố chết tiệt này ít người VN quá.
: Nhà mày ở đâu? Mày ở với ai?
: Tao ở phố XYZ… tao đang sống cùng mẹ tao.
: Vậy là cũng gần nhà tao.
: Vậy à? Lúc nào rảnh thì qua cửa hàng tao chơi nhé? Tao ở đấy từ sáng.
: Nhất định rồi anh bạn của tôi.
: Thế món ăn Vn mày thích ăn nhất món gì?
: Nhiều lắm. Ngày xưa Ngân (nhưng phát âm thành ‘Ngan’) hay dẫn tao đi ăn phở, bún bò, bún cá và mấy món nổi tiếng nữa. Nhưng nếu để mà thích nhất thì tao vẫn thích phở, bún chả và nem. Bên Anh cũng có nhiều quán làm, nhưng tao thấy không ngon bằng bên này.
: Mấy món đấy tao cũng thích lắm. Tiếc là 2 tuần nữa mày phải đi rồi, không thì hôm nào tao mời đến nhà tao ăn. Mẹ tao nấu ngon lắm.
: Ok… nếu lúc nào mày bảo thì tao nhất định đến để thưởng thức rồi.
Tôi với Frank nói chuyện như những người bạn lâu năm, rất gần gũi và thân thiện. Chúng tôi ngồi đến tận 12h đêm mới đứng dậy đi về. Vì nhà gần nhau nên hai chúng tôi gọi 1 chiếc taxi đi chung. Về đến nhà tôi chui ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo vì say… đúng là không thể uống đọ với tây được.
Sáng tỉnh dậy chăn rơi hết xuống đất tôi không biết, khát nước dậy tìm nước uống. Cảm giác say rượu thật là mệt mỏi và khó chịu trong người. Nhìn đồng hồ thấy đã 9h sáng, tôi giật mình vào phòng gọi mẹ dậy đi bán hàng nhưng không thấy mẹ trong đó. Tôi nghĩ chắc mẹ thấy tôi đêm qua về say rượu nên sáng ra để tôi ngủ, bà đi bán hàng 1 mình.
Tự nhiên thấy thương mẹ, mưa gió vẫn phải đi ra bán hàng 1 mình để kiếm tiền. Tôi vào nhà vệ sinh lại móc họng lần nữa để cho đỡ khó chịu trong người rồi lại leo lên ghế ngủ tiếp. Định bụng nằm một lúc rồi ra cửa hàng, nhưng chợt nhớ đến xe ô tô mẹ đã đi rồi nên tôi quyết định hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, chiều dậy dọn dẹp nhà cửa để lấy công chuộc tội với mẹ.
Chiều tối mẹ về, bà có vẻ mệt mỏi hơn mọi khi, bà bảo tôi ăn gì thì cứ ăn một mình, bà mệt nên không muốn ăn. Tôi hỏi mẹ:
: Hôm nay có khách không mẹ?
: Không, chẳng có ma nào. Cũng may có một khách sộp mua tận 300 euro liền. Hình như nó biết con, thấy nó hỏi con đâu?
: Ai mà biết con vậy nhỉ? Tây hay ta hả mẹ?
: Tây… nó bảo tên là Frank, có quen con.
: À thằng tây hôm qua con mới quen ở quán ấy mà. Nó đang nghiên cứu tiến sĩ ở bên Anh, đang nghỉ hè. Nó có nói gì không ạ?
: Đứng chơi hỏi thăm 1 lúc rồi mua đồ. Nó mua cho cả bố mẹ nó nữa nên mua nhiều lắm. Nó bảo tí về sẽ bảo bố mẹ nó về sau cần gì cứ ra đây mà mua, vừa gần lại vừa rẻ.
: Thằng đấy trông hiền và thân thiện lắm. Từ ngày sang Đức con mới quen được 1 thằng trông thân thiện với người VN như thế. Mẹ không ăn gì thật à? Con nấu hết rồi đó, mẹ ăn 1 chút đi.
: Mẹ thấy mệt lắm, chỉ muốn lên giường ngủ luôn thôi. Con ăn một mình đi nhé.