Mỗi khi nhớ lại cảnh chồng tìm cách né, còn mình cố làm anh để mắt, tôi thấy mình thật lố lăng, đáng khinh, bẽ bàng.
Tôi đọc rất nhiều sách về hôn nhân gia đình, giới tính từ trước khi lấy chồng. Đâu đâu cũng nói, với đàn ông thì tình dục quan trọng như ăn và thở vậy, rằng họ sẽ làm bất cứ lúc nào có thể, tình dục thuộc về bản năng của họ, nếu không có nó chắc đàn ông không thể sống được. Tôi luôn nghĩ tình dục là món quà dành cho đàn ông, phải trao đúng lúc, đúng người để được trân trọng, hạnh phúc. Từ xưa đến nay, ông bà ta vẫn nói phụ nữ phải luôn biết cách chiều chồng, không được để chồng “nhịn đói” nếu muốn gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi tin vào những điều đó, rằng nhu cầu đàn ông ai cũng như nhau, vì họ là cỗ máy được lập trình sẵn cho chuyện đó, quan trọng là mình yêu ai và muốn gắn bó với ai, còn chuyện đó mặc nhiên phải thuận theo lẽ tự nhiên mà tôi vẫn tưởng. Tôi đã nghĩ sẽ tìm một ai đó xứng đáng để trao gửi chuyện đó đến hết đời, vì vậy nói không với sex trước hôn nhân. Tôi nghĩ mình và người bạn đời sẽ rất thăng hoa và gắn kết với nhau. Vậy mà từ khi lấy chồng, tôi bàng hoàng, đi từ cảm xúc tiêu cực này đến tiêu cực khác, lởn vởn mãi không có lối ra khi chồng lại không hề mong muốn chuyện chăn gối với vợ mà chỉ muốn xem phim, đọc truyện sex, tìm kiếm sự thỏa mãn không phải ở tôi. Chồng tôi không phải gay, không song tính, chẳng phải vô tính; trong khi tôi cũng biết chăm chút bản thân, đang xuân thì.
Thông thường, nếu như phụ nữ không đáp ứng được nhu cầu của chồng thì lỗi được cho là do người phụ nữ đó “bỏ đói”, “tra tấn” chồng, tạo tiền đề để chồng ngoại tình. Còn ngược lại, người chồng từ chối vợ thì người vợ cũng bị đổ lỗi rằng không đủ đẹp, không đủ hấp dẫn, không biết cách chiều chồng. Thật là nghịch lý, đắng cay. Vậy mà tôi lại bị rơi vào đúng cảnh đó. Tôi nhanh chóng cho rằng do mình, tự giày vò và chì chiết bản thân không đủ sức hấp dẫn, cảm thấy đau đớn tột cùng, luôn tự hỏi không lẽ mình tệ đến như vậy?
Tôi đã nhiều lần nặng nhẹ với chồng chuyện này nhưng có vẻ không ăn thua, một bàn tay vỗ chẳng thành tiếng. Bị chồng từ chối tình dục là điều làm tôi nhục nhã, rẻ rúng bản thân hơn cả, là trải nghiệm ê chề nhất của tôi. Còn gì đau đớn bằng việc bị người mình yêu thương nhất, nguyện gắn bó cả đời từ chối. Tôi luôn bị chới với và dằn vặt mỗi đêm, nước mắt ngắn dài vì cảm nhận được chồng luôn né tránh, cảm nhận chồng không cần mình, không coi trọng, không muốn gắn kết.
Nhiều ý kiến khuyên người vợ cần phải cố gắng hơn, chủ động hơn. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng hình như không đủ, đã chủ động mà bị từ chối nên cảm thấy rất đau đớn. Đó là một sự tra tấn tinh thần kinh khủng. Tôi mệt mỏi khi cứ phải lo nghĩ đến chuyện này, luôn thấy u uất và buồn phiền. Tôi luôn lo sợ rằng nếu cứ không có tình dục, mọi cấp độ gắn kết trong cuộc sống hôn nhân bị giảm. Tôi rất yêu anh nhưng dần dà thấy mình ngày càng lãnh cảm với chồng. Vấn đề không chỉ là giải tỏa ham muốn mà điều tệ hơn tôi cảm nhận là mình không được chồng coi trọng.
Trong những khía cạnh khác chồng rất tốt và yêu chiều tôi, thế nhưng tôi vẫn thấy chạnh lòng. Có phải tôi đã quá tham lam, suy nghĩ quá nhiều không? Tôi phải làm sao đây?