Ca sĩ Kiều Linh

Tiếng hát Kiều Linh thanh cao cất vang trong làn âm nhạc quê hương đã làm bao thính khách trong rạp mê say. Giữa khung trời xa cách Việt Nam cả hơn mấy nghìn cây số, được nghe một thiếu nữ Việt cất tiếng hát điêu luyện, hát những bài tình ca làng quê đã làm khán giả nhớ về thời dĩ vãng. Và khi Kiều Linh dừng hát, một tràng vỗ tay to liên miên làm rung động cả sân khấu để hoan hô nàng.

Kiều Linh vui sướng cúi đầu cảm ơn khán giả và ân cần đi chào hỏi những quan khách ở những hàng đầu. Kiều Linh thiệt đẹp. Cặp mắt trong suốt, trữ tình trên chiếc mũi dọc dừa vuốt tận tới chiếc

môi mềm mỏng. Kiều Linh không những hát hay, vẻ đẹp nàng đã làm bao chàng trai hâm mộ. Bước đường nghệ thuật nàng thật sáng sủa, danh vọng, tiền bạc nàng đều có đủ hết. Nửa giờ sau, khi chương trình kết thúc và khán giả đã ra về, tôi lặng lẽ bước vào và thu dọn làm sạch sân khấu. Tôi nhặt những chai nước dư thừa, những túi chip lượm lặt bỏ vào bao và xách đi.

Tôi tên là Bằng. Hiện tôi làm công trong rạp hát này, trách nhiệm tôi là làm sạch rác sau mỗi lần trình diễn. Tiền công làm ra cũng chỉ vừa đủ trả tiền nhà, và mọi thứ hàng ngày thôi. Tôi nghèo, cuộc đời vào định không bến bờ đã làm tôi nản lòng tiêu cực. Trong lúc ấy, tôi thấy Kiều Linh bước ra khỏi rạp. Kiều Linh thiệt đẹp, vẻ đẹp của nàng làm tôi ngẩn người. Kiều Linh chợt bắt gặp ánh mắt ngô ngố của tôi, nàng mỉm cười. Một nụ cười dịu êm, nhưng chỉ lạ nụ cười xã giao thôi.

Xong, nàng bước vội ra ngoài, không để ý gì tới tôi nữa. Tôi thở dài, lặng lẽ trở về công việc hàng ngày. Trong ánh chiều tà, tôi dạo bước qua một công viên và thẫn thờ nghĩ những chuyện bâng quơ. Nghĩ tới Kiều Linh mà lòng tôi tê tái. Nhìn những cặp tình nhân dắt tay nhau, tôi thấy họ thật hạnh phúc. Chạnh lòng, tôi cất tiếng hát một bài tôi thích nhất.

“Ðêm cô đơn, không còn ai lang thang. Con phố lạnh thầm buồn có tình tôi miên man, Ánh trăng tàn ngõ vàng, có tình tôi miên man, ánh trăng tàn ngõ vàng. Ðêm hoang vu, yêu ngàn năm thiên thu, nơi góc bụi đường trần, tôi làm con thiêu thân, đứng trước cổng đèn vàng, em nhìn tôi trên cao, thương tình tôi lao xao. Em anh cao, tình em sáng lấp lánh như ngàn sao trên trời. Tôi ngây ngô, trồng cây cuối góc phố ôm mộng mơ. Em trăng non sáng cho đêm tàn,như mây tan giữa không gian. Tôi ngàn năm đợi, dẫu tình xa vời, nỗi đau của tôi.”

Bỗng tôi thấy Kiều Linh đang ngồi trên một bãi cỏ ngắm nhìn bầy lũ trẻ con đang chơi đùa ở sân chơi cạnh đó. Tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Kiều Linh ở công viên hẻo lánh này. Tò mò tôi kiếm một chỗ ngồi xuống và theo dõi hành động của Kiều Linh. Kiều Linh có một cặp mắt phượng sáng ngời nhưng trong tia mắt nàng lộ một tia buồn, một tia buồn làm lòng người lâng lâng. Rồi một nhóm thiếu nữ đi ngang qua, họ nhận ra Kiều Linh và chạy đến xin chữ ký nàng. Kiều Linh ban đầu vẫn cười vui trò chuyện và ký vào tập nhật ký của những nữ sinh ấy. Nhưng rồi, tai này truyền qua tai nọ làm số người bu đến xin chữ ký càng đông. Kiều Linh mặt vẫn tươi cười nhưng nàng từ từ cố lách mình ra khỏi đám đông. Nhưng càng né tránh, đám đông càng lấn áp vào Kiều Linh hơn nữa. Túng thế, Kiều Linh bước lẹ ra khỏi công viên, nàng ráng chạy nhanh về xe nàng đang đậu bên kia đường.

Nhưng bỗng nàng tấp té trên mặt đường. Cùng lúc đó, tôi thấy một chiếc xe vận tải băng đến với một tốc độ khá nhanh. Chiếc xe bấm còi tu tu để báo động cho đám đông hay và tài xế trong xe ráng đạp bàn thắng để khỏi đụng vào Kiều Linh, lúc đó đang bàng hoàng, chưa kịp phản ứng gì cả. Trong đám đông, không ai dám chạy lại đỡ nàng, vì chiếc xe đó phóng quá nhanh. Hơn thế nữa, họ còn lấn xô nhau lùi lại để mong chiếc xe không đụng vào họ. Mắt thấy cảnh tượng nguy cập ấy, tôi không đành lòng, bèn liều mình phóng tới, xô Kiều Linh qua một bên và định lùi lại để né chiếc xe to càng kền ấy. Nhưng không kịp nữa rồi, khi tôi vừa đẩy Kiều Linh ra, thì chiếc xe đã ầm vào người tôi. Tôi bị bắn dội ra hơn cả thước. Ðầu óc tôi nhức điên cuồng và rồi ngất đi.

Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Tôi thấy Kiều Linh đứng cạnh một bác sĩ nhìn tôi đầy lo. Cả người tôi nhức nhối đau đớn nhưng tôi vẫn ráng mỉm cười để Kiều Linh bớt lo. Tai tôi nghe được tình trạng sức khoẻ từ miệng cô y tá:

– Anh Bằng! Sau tai nạn đụng xe, anh đã bị bất tỉnh hơn 3 ngày rồi đó. Báo cáo khám nghiệm cho thấy anh chỉ bị xây xát nhẹ ở thân thể thôi, nhưng vì có một số lượng máu còn động trong đầu nên đã làm cho anh mê man. Bây giờ, anh đã tỉnh thì hay quá. Chỉ chừng độ năm, sáu ngày dưỡng bệnh là anh có thể xuất viện.

Khi cô y tá rời khỏi phòng, thì Kiều Linh mới lo lắng hỏi:

– Cậu Bằng! Cậu đã đỡ hơn chưa?

– Vậng cảm ơn chị, tôi đã khỏe hơn rồi. Chị không phải lo lắng quá !

– Tôi phải cảm ơn cậu vì nếu không nhờ cậu có lẽ kẻ nằm trên giường này sẽ là tôi chứ không phải là cậu đâu.

Chúng tôi trò chuyện một hồi rồi thì Kiều Linh ra về. Sau đó trong thời gian tôi ở trong bệnh viện, Kiều Linh thường xuyên đến thăm tôi. Cuộc trò chuyện càng lúc càng thân mật. Chúng tôi có những sở thích giống nhau. Kiều Linh có bản tính tự lập, quả quyết nên nàng sống cô độc. Tính nàng thích trầm lặng, và thường mang theo nỗi buồn bâng quơ của người thiếu nữ Việt Nam truyền thống.

Hỏi về chuyện tình yêu, Kiều Linh đã có lần tâm sự với tôi và kể cho tôi nghe về một đời chồng dang dở của nàng. Hồi Kiều Linh còn ở Việt Nam, vì được rèn luyện từ thưở nhỏ nên nàng đã có một giọng hát thật trong và ngọt ngào. Khi nàng trưởng thành, Kiều Linh quyết định chọn con đường văn nghệ làm nghề chính. Chẳng bao lâu, tiếng hát nàng đã vang dội trong nước, nàng được những ông bầu mời đi trình diễn liên tục.

Trong một lần tình cờ, Kiều Linh đã gặp Thành. Thành là một nhân viên đào tạo ca sĩ của Trung tâm Á Châu ở Mỹ. Ngoài sự nghiệp vững chắc và thu nhập khá giả, Thành có dáng vóc khá bảnh trai. Hắn là thần tượng của những thiếu nữ mơ mộng về thiên đường Mỹ quốc. Sau một thời gian quen nhau, Kiều Linh tổ chức đám cưới với hắn và được bảo lãnh qua Mỹ. Ở Mỹ, Kiều Linh qua sự giới thiệu của hắn đã ký hợp đồng với trung tâm Á Châu. Chẳng bao lâu, tiếng hát Kiều Linh vang dội trong làng âm nhạc tại hải ngoại. Với những bài hát tình ca quê hương, Kiều Linh đã kiếm được cho trung tâm khá nhiều tiền.

Tuy nhiên, trong thời gian đó, tình cảm giữa nàng và Thành đã trở nên tẻ nhạt. Ở chung với hắn một thời gian, Kiều Linh phát hiện ra Thành vốn không thật sự yêu nàng, mà chỉ lợi dụng nàng làm chiêu bài để hắn có chỗ đứng trong trung tâm. Cũng trong thời gian đó, quan hệ giữa nàng và trung tâm Á Châu ngày càng tệ. Trung tâm đã xao lãng nàng và vấn đề tiền bạc không được sòng phẳng.

Nước đầy ly thì thế nào cũng tràn. Kiều Linh quyết định ly khai trung tâm Á Châu mà ký hợp đồng mới với trung tâm Ðêm Paris và ly dị Thành. Tưởng đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng có ai ngờ sự ra đi của nàng đã làm sự nghiệp Thành chao đảo. Trung tâm Á Châu chuẩn bị tẩy chay Thành vì sự bỏ đi của Kiều Linh. Giận quá làm bậy, Thành đi bêu xấu Kiều Linh ở khắp nơi, nào là Kiều Linh giựt tiền của trung tâm rồi bỏ chạy, nào là Kiều Linh bỏ sang trung tâm Ðêm Paris để làm nhơ mặt trung tâm Á Châu.

– Bằng biết không, mấy tháng này chị ngủ không yên đó em. Mỗi lần chị nhắm mắt là lại nghĩ đến những xao luận bàn tán. Em biết tính chị mà, cái gì là ra cái nấy, nay tên Thành lại bịa ra mà nói. Có nhiều lúc chị muốn tên đó, nhưng dù sao hắn cũng từng là chồng chị, vả lại chẳng lẽ mình lại vạch lưng mình cho thiên hạ coi chuyện xấu mình? Linh buồn lắm Bằng ạ!

Nghe Kiều Linh kể mà tôi càng thương chị hơn. Chị có đầy tài hoa cũng như sắc đẹp để chinh phục bất cứ người đàn ông nào, nhưng chị lại bất và trao thân lầm cho một tên bỉ ổi.

– Vậy còn em, hãy kể cho chị nghe về cuộc sống của em đi?

Tôi thở dài và bắt đầu kể:

– Cuộc đời của em sống nay đây mai đó chị ạ. Năm em lên 11 tuổi thì bố mẹ em ly dị. Em cùng mẹ bán hết tài sản, làm đủ hết mọi thủ tục và lo lót rất nhiều mới được di dân qua đây. Khi qua đến bên đây, vì không quen thời tiết cũng như là cuộc sống, mẹ con em rất chật vật vất vả. Rồi, mới đây 3 năm, mẹ em đã bị ung thư và qua đời. Bây giờ, em một mặt đi học hết hai năm cuối cùng của đại học, một mặt phải đi làm kiếm thêm tiền ăn xài.

Kiều Linh ôm lấy tôi vào lòng, như một người chị thương em, Linh nói với tôi:

– Tội nghiệp Bằng quá! Còn nhỏ vậy đã phải lăn lộn trong xã hội này. Hay là bây giờ em đến ở chung với chị nhé! Coi như đây là chị đền ơn em đã cứu chị được không? Hãy yên tâm, từ nay chị sẽ chăm sóc cho em.

Tôi ôm chị mà lòng ngây ngất. Mùi hương trầm nhạn từ cơ thể chị cứ tỏa miên mang vào mũi tôi và hơi ấm trong người chị bao bọc lấy tôi. Mạch máu tôi căng lên và con cu đã hơi nổi dậy. Khi Kiều Linh buôn tôi ra, mặt mày tôi đỏ như xôi gấc. Không phải tôi cảm động vì những lời nói của Kiều Linh mà vì chí khí nam nhi đang bừng sống lại. Một lúc sau Kiều Linh ra về. Tôi ngó theo bóng chị khuất dần mà lòng luyến tiếc, thèm thuồng có lại cảm giác ôm ấp vừa qua.

Vài hôm sau, tôi dọn đến ở chung với Kiều Linh. Căn hộ Kiều Linh thuê trong thời gian nàng lưu diễn trang bị đầy đủ tiện nghi và rộng gấp mười lần căn phòng trọ thuê của tôi. Hành lý của tôi mang theo cũng rất đơn giản, chỉ độ mười bộ quần áo và cái chăn gối, cũng như những đồ vệ sinh khác thôi.

Cuộc sống giữa tôi và chị Linh thật dễ chịu và thân mật. Kiều Linh thật có tài về nội trợ nên tôi cứ thưởng thức những món ăn đặc sắc mỗi ngày. Chị cũng giỏi về những gia chánh khác, nên căn hộ thật sạch sẽ và thơm tho.

Sau hơn một tuần ở với Kiều Linh, tuy danh nghĩa là chị em nhưng mỗi lần tôi gần Kiều Linh, tôi lại thèm thuồng cảm giác được chị ôm ấp. Một đêm, do khí trời đột nhiên trở nóng, nên tôi chỉ mặc chiếc quần xà lỏn mà ở trong phòng vừa nằm nghe nhạc vừa mở coi một cuốn tạp chí Playboy mới mua hồi chiều. Nhìn những đứa con gái hở ngực hở mông, trình bày đủ kiểu làm tôi nứng lên. Ðầu óc tôi cứ tưởng tượng tới hình ảnh Kiều Linh lả lơi trong những tư thế gợi tình ấy.

Chợt cửa phòng mở ra, và Kiều Linh bước vào với chén chè trong tay làm tôi hơi hoảng. Tay chân luốn cuốn dấu đi cuốn tạp chí, nhưng càng hấp tấp tôi càng vụng về, tôi làm rớt xuống sàn nhà và xui làm sao, cuốn tạp chí lại mở ra vào trang giữa, và lộ hình một người thiếu nữ đang quỳ kiểu chó. Bức hình thấy rõ vẻ mặt sung sướng cũng như những làn tinh sương bắn ra từ lồn thiếu nữ ấy.

Tôi cúi gầm mặt xuống mà lòng lo lắng không biết Kiều Linh sẽ có phản ứng nào. Kiều Linh thấy hành động luốn cuốn của tôi làm chị tức cười, khẽ đặt chén chè lên bàn, chị lượm lấy cuốn tạp chí lên đưa tôi, và nói:

– Ăn chè xong rồi ngủ nhe em! Rồi chị bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở vào, ăn xong chén chè thơm ngon ấy rồi tắt đèn đi ngủ. Thức dậy nửa đêm, tôi buồn đái bèn chạy xuống phòng tắm thì thấy đèn còn mở và cửa chỉ đóng hờ chứ không khóa. Chắc chị Kiều Linh còn ở trong đó nên tôi bèn ráng nhịn và đợi.

Bỗng tôi nghe những tiếng rên thật nhỏ từ trong phòng tắm phát ra. Sợ có chuyện gì không ổn nên tôi bèn len lén nhìn qua khe cửa. Tôi thấy Kiều Linh đang tự thủ dâm cho chính chị. Ọp ẹp, những tiếng ướt át xuyên vào lỗ tai thính nhạy của tôi làm tôi căng thẳng quá. Mới hồi nãy coi hình lõa thể trong tạp chì đã làm tôi thèm địt lắm rồi, bây giờ còn gặp cảnh này thì làm sao tôi chịu nổi. Tay tôi sục cặc không ngừng, nhìn chăm chăm vào từng động tác của Kiều Linh.

Kiều Linh rên lên, vẻ mặt nàng đê mê, mắt nàng nhắm nghiền lại trong khi chiếc miệng hoa đào cong vành và Kiều Linh nghiến răng để khỏi bật ra tiếng sướng. Ưưưư… umum… Kiều Linh càng thọc càng nhanh và tiếng nhọp nhẹp phát ra to hơn. Tôi ở ngoài cũng tự thủ dâm nhanh không kém gì chị. Bỗng Kiều Linh chợt sựng người lại, tôi thấy rõ từ háng chị bắn ra những tia nước nhờn đục làm ướt cả sàn nhà. Vẻ mặt chị giãn ra, thầm hưởng những dư âm còn sót lại của cơn sướng. Bất chợt chị mở mắt, bắt gặp tia mắt soi mói tôi đang nhìn chăm chăm vào chị làm chị bỡ ngỡ và rú lên một tiếng ngạc nhiên.

Rồi chị vội mặc lại cái quần và mở cửa nhìn tôi. Lúc đó, tôi muốn dừng lại cũng không kịp nữa. Cơn sướng làm mờ óc tôi, và tôi sục nhanh hơn bao giờ cả. Hự hự… tôi gồng người lại và bắn mạnh dòng tinh khí về phía trước. Từng dòng tinh khí bắn ra thiệt nhiều và vào tình nhắm trúng phần bụng của chị. Tôi thở dài ngồi mệt xuống. Tôi thấy vẻ mặt Kiều Linh ban đầu lộ vẻ giận dữ, sau chuyển qua nét sượng sùng, và cuối cùng vẻ bối rối. Tôi cũng như chị. Chúng tôi ngồi đó một thời gian và cuối cùng tôi đánh bạo nói:

– Em xin lỗi chị!

– Không, em không có lỗi gì đâu! Vậy vậy… Kiều Linh ngượng nói …chúng ta hòa nha!

Tôi ngạc nhiên nhìn chị Kiều Linh. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, chúng tôi như đọc được suy nghĩ của nhau và cười khẽ. Kiều Linh ngồi xuống kế bên tôi. Chị khẽ tâm sự:

– Em biết không, hồi nãy, thấy em đọc cuốn tạp chí đã làm chị hồi tưởng nhiều việc. Mặc dù tên Thành đã có lỗi với chị nhưng hắn đã cho chị thỏa mãn trọn vẹn việc phòng the. Càng nghĩ chị càng cảm thấy nóng người, nên …

Tôi đỡ lời cho chị:

– Em cũng có hơn gì chị đâu, nhưng… nhưng…em chưa từng được làm tình chị ạ!

– Vậy…em muốn thử không?

Nói tới đó, Kiều Linh nắm lấy tay tôi xoa lên ngực chị. Tôi cảm nhận sự mềm mại, tuyệt vời của cặp ngực săn đều ấy dù cách một làn vải. Cánh tay còn lại của chị sờ lên hạ bộ tôi và xoa vuốt nó. Cặc tôi đang chèm bẹp trong chiếc quần xọt ấy bùng sống dậy. Kiều Linh đứng dậy, chị cởi bỏ lớp áo bao bọc lấy thân xác hoàn mỹ của chị. Khi Kiều Linh đã không còn lớp vải nào trên người, chị trông thật khiêu ngợi. Dưới khuôn mặt đẹp mê mệt ấy là một làn da mịn ngà ngọc. Hai cặp vú của chị hình bầu dục, săn lại rất cân đối với thân hình mảnh khảnh của chị. Chị trỏ ngón tay ra, và đung đưa trước mặt tôi. Tôi hiểu ý, ngậm lấy ngón tay và nút nó. Ðược một lúc, Kiều Linh lùi người lại và ve vẫy ý muốn tôi theo chị. Tôi chồm tới ngậm lấy ngón tay chị thì chị lại lùi nữa. Chúng tôi chốc lát đã đến phòng khách.

Bấy giờ, Kiều Linh mới dừng lại, chị leo lên chiếc ghế xa-lông, hai tay, hai chân chống vào hai chỗ tựa, Kiều Linh chổng người tư thế của một con chó và lúc lắc cái mông làm tôi phát thèm. Tôi cúi xuống, nhìn cho rõ khe động của người phụ nữ. Ðã được đụ, nên lồn Kiều Linh đã mở rộng và tôi có dịp nhìn thật cặn kẽ cái vật ấy.

Từng âm mạch đỏ như hạch núi lửa ửng với một màu hồng tươi quyện lẫn với mùi thơm nồng nàng phát ra từ lồn Kiều Linh. Tôi điên tiết lên, tính đứng dậy, thọc cu vào lồn Kiều Linh, nhưng bị chị cản lại.

– Ðừng vội Bằng, kích thích chị đi! Tôi bèn bắt chước trong phim lè lưỡi ra và liếm vào lồn chị.

– Á…á… Kiều Linh hét lên mỗi khi chiếc lưỡi tôi lướt qua lồn chị.

Xong, tôi rà chiếc lưỡi vào trong và thọc như nắc trong âm hộ chị. “Ây da .. ây da…” Kiều Linh rên rỉ, chị bây giờ thả lỏng cơ thể và đắm chìm trong ái ân. Chị lặng thinh nhưng cơ thể chị lại nói thay cho chị. Cặp ngực chị săn cứng và ửng đỏ lại. Từ kẽ lồn, chất nước đã chảy dài ra hai háng xuống tới cặp đùi thon gọn. Tôi liếm hết dòng nước ấy, từ háng xuống tới đùi rồi lại vòng lên.

– Áưưưư…. Kiều Linh trợn mắt và thở gấp. Ối trời…Ối trời… Sướng quá Bằng ơi, Sướng quá….

Nước trong lồn Kiều Linh túa ra càng lúc càng nhiều, tôi lại càng liếm nhanh hơn. Ứưú…Chị vùng vẫy cả thân mình như không còn chịu nỗi nửa. Thôi Bằng…lên đi em… lên đi…

Biết đã đến lúc, tôi chồm dậy, và cu tôi nghểnh nghểnh trước cổng cửa chị. “Vô đi, vô đi… a á á”, tôi thọc mạnh vào. Cú thọc đụng mạnh vào lồn Kiều Linh và chạm tới tử cung nàng. Kiều Linh sướng cùng cực, nàng nhún nhảy theo nhịp nắc của tôi.

Tôi gồng mình ráng sức chịu đựng trước cơn hoang lạc tràn ngập trí óc tôi. Tôi rút cu ra, thọc dăm ba cú nhẹ vào âm hộ chị và rồi rút ra, sau đợi Kiều Linh quen cảm giác ấy, tôi xầm mạnh vào lồn Kiều Linh. Kiều Linh lồng lộn như một con thú hoang, có lẽ chị đã đói khát dục tình một thời gian khá dài.

Chị gào xiết, vật vã trong dục vọng. Thấy chị rên to, tôi bịt miệng chị lại làm chị nghiến răng, mắt trợn trừng, và cổ họng chị nấc ớ những âm thanh vào nghĩa. Tôi đặt chị nằm ngửa lại và nắc lia lịa. Càng nắc, Kiều Linh càng vùng vẫy biểu lộ sướng khoái, nhưng tay chân chị bị tôi khóa lại nên chỉ có thân thể chị là xoay chuyển được thôi. Nhìn cặp vú nhấp nhô lên xuống và hai háng chị cứ ghì xát xiết chặt cặc tôi làm tôi chịu hết nổi. Tôi nắc mạnh vài cú chót xuất tinh.

Một làn tinh dịch nóng hổi làm lồn Kiều Linh thốn lại và chị cũng vừa thỏa mãn và nhả ra một làn xuân tình làm dịu lại dòng dịch khí nóng hổi ấy. Cảm giác thật dễ chịu khi ra sâu tron lồn chị. Tôi nằm xuống trên thân thể Kiều Linh mà thở hồng hộc.

Kiều Linh thỏa mãn, chị nhìn tôi mỉm cười hỏi:

– Tuyệt quá hả Bằng hả?

– Ừmmmm!!

Tôi hôn lên cặp nhũ hoa săn tròn kia. Chiếc lưỡi đung đưa qua lại xoắn lấy hai núm vú đen sẫm và nút liên tục. Hơi thở Kiều Linh bắt đầu gấp dần. Chị kéo tôi lên, trao tôi một nụ hôn tuyệt vời. Trong miệng chị, vị thơm bạc hà quyến rũ tôi. Chiếc lưỡi chị xoắn lấy lưỡi tôi và hôn không ngừng. Nước miếng chị quyện qua cho tôi làm tôi thấy thơm tho và tỉnh táo ra. Tính đút cặc vào lại, nhưng Kiều Linh cản và nói:

– Cho vào lỗ kia đi em! Tuyệt vời hơn nhiều ấy! Tôi nghe lời, chỉa con cặc đã cương lại ngay lỗ đít đen thẫm mà nhắm vào.

– Ựự…Kiều Linh lại rên lên.

Giọng chị đã hơi khàn có lẽ vì rên hơi nhiều. Cơ thể chị nhễ nhại mồ hôi làm làn da chị trơn tru và bắt mắt hơn. Lỗ đít chị khít chặt nên khó vào. Nhưng tôi càng thọc vào sâu thì Kiều Linh càng sướng. Khi đã vào hết, tôi lật xấp Kiều Linh lại, và nắc kheo kiểu chó đụ. Tư thế này giúp cặc tôi vào sâu và cho tôi có thế dễ nắc. Kiều Linh thẫn thờ, thần sắc lạc lõng. Tôi thích thú trước cái vẻ đẹp say mê của chị. Vẻ thẫn thờ, vào thần, nhập mình trong ái ân phòng the, làm tôi động dục hơn bao giờ hết. Tôi nắc mạnh như muốn ra.

– Ối ối, á á á…

Kiều Linh xoay ngửa, hai chân bấu sát vào háng tôi, và rịt mông lại thiệt chặt làm cặc tôi không rút ra được nữa. Tôi chỉ có thể nắc vào sâu hơn thôi. Cặc và lỗ đít cà nhau thật khít, bóp sát vào nhau. Cũng may nhờ nước dịch còn đọng trên cu tôi nên tôi nắc sâu cũng dễ. Càng tiến sâu, tôi thấy thật phê. Rồi chợt Kiều Linh bấu, áp sát vào tôi hơn, chị rướn người lên xuống theo nhịp của tôi. Tôi chợt thấy mất tự chủ, tôi hạ mình xuốn, quyện chặt lấy Kiều Linh.

Tinh dịch bắn tóe ra thấm sâu trong lỗ đít nhỏ xíu của chị và thông lên tận ruột già làm Kiều Linh quặn người trong khoái lạc. Phần lông đen trên tôi cũng đã ướt đẫm dòng nước đục vừa bắn ra từ lồn Kiều Linh. Chúng tôi nằm yên, hưởng thụ những niềm dục vọng còn sót trong cơ thể chúng tôi. Một lát sau, Kiều Linh dịu dàng hỏi tôi:

– Sao! Nữa không em ? Tôi gật đầu.

Kiều Linh đứng dậy, bẹn hai háng trước mặt tôi và cúi xuống bú cặc tôi. Kiều Linh bú thật điêu luyện. Con cặc đang mềm xèo chợt sống dậy. Chiếc lưỡi đung đưa và kề ngay lỗ thông hơi giữa cặc tôi mà khều khều làm tôi bức rứt. Tôi cũng bú lấy lồn Kiều Linh để làm thỏa mãn chị. Liếm bú cho nhau một hồi thấy đã đủ, tôi nhấc bổng Kiều Linh lên, áp nàng tựa vào tường, kề cặc vào lồn mà nắc lên. Trước trọng lực từ cơ thể Kiều Linh áp xuống, con cặc tôi dễ thục sâu trong lồn chị hơn.

Kiều Linh nức nở rên lên vì sướng, chị đánh lưỡi liên miên khi cặc tôi thọc sâu tới tận tử cung chị. Chưa đã, tôi thọc một ngón tay vào âm hộ chị mà cứ sờ lấy mồng đốc của Kiều Linh. Kiều Linh rú lên, âm khí dào dạt túa ra ướt đẫm tay tôi.

Rồi chị bảo tôi để chị xuống. Xong, chị ngồi đè lên tôi và bắt đầu cưỡi ngựa. Úi chà…Kiều Linh xuýt xoa khi phải dồn con cặc quá khổ của tôi vào lồn chị. Thân thể Kiều Linh mệt nhoài nhún nhẩy trên người tôi. Tôi và chị đều mệt nhưng bù lại chúng tôi lại thỏa mãn về mặt tinh thần. Nhìn Kiều Linh, một mỹ nhân, một người chị có sắc đẹp thùy mị dịu dàng đang ra sức nọc sữa tôi làm tôi nứng kinh khủng.

Mùi dạ hương quyện lẫn với mùi lotions bốc vào mũi tôi làm tôi say mê. Tôi gồng mình và tưởng tượng những hình ảnh quyến luyến ấy. Tôi ra. Tôi bắn mạnh dòng tinh dịch vào lồn chị. Nó chảy và bắn sâu hơn bao giờ hết. Kiều Linh lúc bấy giờ cũng thiệt phê quá.. Nàng vùng vẫy nhấp nhô những cú chót và nàng rú những tiếng hoang dại:

– Á Sướng, ấy ôi ahahahha… nắc nhanh lên đi.

Một bãi nước đục từ hai háng nàng chảy ra. Tôi và chị Kiều Linh đã thỏa mãn. Chúng tôi dìu dắt nhau về phòng ngủ của chị. Ðêm đó, có chị, tôi thiệt hạnh phúc.

Thời gian ở bên chị Kiều Linh thấm thoát đã ba tháng. Ở bên chị, tôi thấy thật hạnh phúc. Nhưng sao, tôi thấy chị vẫn không được vui và thường hay thẫn thờ. Rồi, một hôm khi tôi trở về thì Kiều Linh không còn ở đó nữa. Tất cả tôi có thể tìm được là một bức thư chị viết cho tôi:

“Bằng thân!

Khi em đọc bức thư này thì chị không còn ở bên em. Chị phải ra đi dẫu lòng chị không muốn. Trong mấy tháng bên em chị rất vui và hạnh phúc. Nhưng em biết chăng cũng trong thời gian đó sự mặc cảm loạn luân cứ luôn bám theo chị. Em ngây thơ vào tội nhưng em đã trở thành gánh nặng của chị. Sự nghiệp chị đang lên cao mà chị phải tốn rất nhiều thời gian gầy dựng. Chị không nỡ đem sự nghiệp ấy văng bỏ để đổi lấy một mối tình đầy tai tiếng này. Danh vọng đã làm chị mất đi cả bản thân và mất đi em. Chị xin lỗi em.

Kiều Linh”

Ðọc xong lá thư, lòng tôi chán nản vô ngần. Tôi xé lá thư cũng như tấm chi phiếu $20,000 đính kèm. Tôi rời khỏi căn hộ và lao mình vào một chân trời mông lung như chính bản thân của tôi lúc này vậy.