Tôi vốn nhút nhát, nhát đến mức không dám thể hiện ra bên ngoài là mình hư, mình thích về tình dục. Tôi làm nhà nước, có vợ con rồi, bản tính nhỏ nhẹ, không lớn tiếng với ai, hòa nhã, nôm na là rất hiền.
…
Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận công tác về 1 công ty abc… để làm việc, lương bổng, chế độ hậu mãi cực tốt. Tôi làm ở văn phòng nên hầu hết các chị em đều tập trung ở phòng hết, mà thật tệ, tại sao các chị ý đều đẹp, đẹp 1 cách khó chịu.
Tôi đã lập gia đình, có 1 con, vợ tôi cũng rất xinh, cao 1m7 lận. Nhưng tính khá men, còn chuyện giường chiếu thì dường như không có cảm xúc lắm, vì vợ tôi không ham muốn lắm, nên sau khi có em bé, chúng tôi dường như rất ít quan hệ.
Chị Thủy làm ở phòng tiền lương, tôi làm ở phòng nhân sự, làm mảng quản trị tổng hợp. Chị Thủy khá đậm người, cao, thuộc thế hệ 8x, chị ấy cực xinh chứ không phải dạng xinh vừa vừa, da trắng, căng, mịn, người cực đầy đặn. Chị Thủy từng là người nơi này, chị có 1 quá khứ vô cùng hào hùng. Chị ấy từng ngủ với khá nhiều người đàn ông ở Công ty khi còn làm là dự án, toàn với Lãnh đạo cấp cao của Công ty. Thời đó có thể là do tiền để đi học (lúc đó chị mới học lớp 12, chuẩn bị đi học chuyên nghiệp), do sự xa hoa của các bậc tiền bối khi còn ở đây…. Rồi đùng cái, chị ấy có bầu với 1 anh Trưởng phòng kế hoạch. Họ lấy nhau trong sự phản đối kịch liệt của nhà trai. Bẵng đi 1 thời gian, cũng 7 năm trôi qua, mọi quá khứ cũng bị nhạt nhòa, hoặc không ai dám nhắc lại trước anh Trưởng Phòng. Đó là 1 quá khứ tồi tệ, một thời chơi bời, không có điểm dừng, mà họ bắt buộc phải trả giả.
Tôi biết về chị qua những câu chuyện của đàn anh đi trước, nhưng tệ 1 nỗi là chị ấy càng xinh đẹp ra, nết na, yêu và chiều chồng con, hòa nhã với đồng nghiệp, nên mọi chuyện xưa kia của chị cũng lắng xuống, không ai muốn nhắc đến. Cũng có thể, trước cái đẹp, dường như nó làm tan chảy mọi trái tim. (Hiểu nôm na, một em cave xấu, có 1 câu chuyện cảm động đến mấy, cũng chả ai thèm nghe…nhưng một em cave đẹp thì mặc nhiên mọi chuyện của nàng như một cơn mưa rào, làm ướt đẫm và tươi mới 1 vùng đất cỗi cằn).
Những ngày thường gặp nhau, chị em rất quý mến nhau, cũng có nhiều thời gian làm việc say xưa để xong tiến độ, chị em ngồi tận đến khuya mới về. Mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở mức độ quý mến, vì chị ấy cũng biết vị trí của mình ở đâu.
Tôi được phân trách nhiệm mảng văn hóa, văn nghệ trong Công ty (vì biết hát, biết đàn). Cả tốp ca, cả nam, cả nữ cũng đông lắm, nhưng câu chuyện bắt đầu xảy ra khi…
Hết giờ tập văn nghệ, đúng số nhọ, tôi luôn là thằng ở lại dọn dẹp, cất mic, chiến trường ở hội trường anh em bầy ra. (Mình không làm cũng chả sao cả, nhưng thấy nó bừa bộn, cấp trên nói không hay), nên thường tôi ở lại khá muộn để dọn dẹp. Chị Thủy cũng được phân công về công tác hậu cần của Công ty, nên cũng hay ở lại dọn dẹp cùng. Chuẩn bị ra về, thì tôi đi ra nhà vệ sinh của Công ty để rửa tay (nhà vệ sinh nam – nữ gần nhau, cách nhau cái tường) . Khi tôi rửa tay xong đi ra, qua nhà vệ sinh nữ, thấy chị đang đứng trước gương rửa tay… Tôi định đi, nhưng vẫn muốn nán lại chút, để lát chị ra thì dọa chị một phen.
Chị lau tay, rồi mở cửa nhà vệ sinh nữ và ngồi vào trong đó… hic, tôi như bị choáng nhẹ, một chút shock do cảm giác gây ra, khiến tôi hơi hoa mắt, tim đập mạnh hơn. Tôi mạnh dạn, bước gần tới cửa chính của nhà vệ sinh, thì nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, tôi đoán chị đang tè… Tôi không biết nó sẽ bắn vào những vị trí nào của thành bệ bồn cầu, mà phát ra những âm thanh như vậy, tiếng chảy khá mạnh, đập vào thành trước rồi giọt giọt nhỏ tí tách dần dần rồi tắt hẳn, tiếng xé giấy để lau, rồi tiếng giật mạnh bồn cầu, tiếng đứng dậy, tiếng kéo quần… mọi âm thanh đó, khiến tôi khó thở và quên mất, mình đang đứng đâu.
Chị bước ra, khi tôi chưa kịp bàng hoàng, chị cũng khá bất ngờ (viết đến đây, mà y chang như lúc ở đó, tay chân cóng hết cả).
– Ơ, sao em chưa về à?
Giọng chị ngọt ngào!
– Dạ dạ, em chưa, em em thấy có tiếng động, đi qua nên kiểm tra, sao ai lại muộn rồi vẫn ở đây! (khoảng 9h30 tối thôi, nhưng trên cơ quan ai còn ở đó nữa).
– Vậy à, chuẩn bị về chưa? – Chị hỏi.
– Vâng, em chuẩn bị về đây.
Bỗng nhiên mất điện… toàn thành phố. Lậy chúa, thánh Ala….chuyện gì sảy ra thế này, tim tôi đập mạnh hơn, tôi cũng không kiểm soát được mình nên làm gì nữa, vì mình thích chị từ rất lâu rồi, mình ngưỡng mộ chị, vì chị rất đẹp. Chị cũng rất quý tôi, thường đứng nhìn trộm tôi hát, hoặc cổ vũ rất nhiệt tình dưới sân khấu, có lúc tôi nghĩ muốn nghĩ là chị ấy chỉ quý mến bình thường thôi…
Bỗng ngoài hành lang có ánh đèn pin và tiếng giầy da chát chúa trên nền nhà, tôi đoán ngay là thằng Tâm, nhân viên bảo vệ đi tuần, sao nó không đi vào lúc nào khác. Tôi rời bỏ vòng tay chị, chị cũng bối rối, chỉnh lại trang phục, lúc đó lại có điện trở lại. Tôi vội bước ra sảnh hành lang
– Đi tuần à em? – Tôi hỏi.
– Dạ dạ vâng, anh chưa về à?
– Uhm, anh vừa dọn đồ đạc tập văn nghệ của anh em, bây giờ về đây! Chú phải đi ra khu vực sân bóng ấy, khu đó khuất, mà ít đèn, phải tuần tra mạnh khu vực đó vào, có gì bất thường gọi cho anh.
– Dạ vâng!
Nói xong, thằng Tâm đi về phía sân bóng, lúc đó hồn tôi vẫn chưa về hết đến với cơ thể, lúc đó mới xấu hổ, với ngại ngùng, còn cảm thấy mình có lỗi, thấy mình ghê tởm. Chị vẫn chưa bước ra… Tôi, ra nhà xe lấy xe về trước.
Lúc sau tôi nhắn tin:
– Chị… chị đừng giận e nhé!
– …
Hồi lâu, mới thấy chị nhắn lại:
– Chị không giận đâu, nhưng đừng như vậy nữa!
Tôi vui như mở cờ trong bụng!
– Chị không giận thật chứ?
– Uhm!
Tôi nghĩ, có lẽ chị cũng thích mình nên mới không giận như vậy. Sáng hôm sau đi làm, gặp chị ở văn phòng, tôi vẫn nhận được nụ cười như hàng ngày của chị, khiến tôi rất vui.