Tôi tên là Pushpa và sau đây là câu chuyện của tôi.
Tôi đã kết hôn với chồng tôi, Rao, 25 năm trước, khi tôi vừa tròn 20 tuổi. Một năm sau chúng tôi đã có đứa con trai, Ramesh. Rao không muốn có con nữa nên đã thắt ống dẫn tinh. Chúng tôi đã dành tất cả cuộc sống của chúng tôi để nuôi dạy Ramesh và nó trở nên là một chàng trai tốt. Con tôi đã hoàn thành khóa học kỹ sư của mình và đi Mỹ để làm việc và sinh sống ở bên đó.
Năm ngoái, nó trở về lần đầu tiên khi chồng tôi đột ngột qua đời. Đó là một thời gian nặng nề cho cả hai chúng tôi và tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ sống qua khỏi thời gian đó. Nhưng thời gian qua đi và nó đã thay đổi cuộc sống của tôi mãi mãi.
Ramesh ở lại với tôi sau khi tang lễ đã qua. Chúng tôi bán tất cả tài sản trong thành phố và đi về quê để sống với cha tôi. Ramesh cũng đi theo cùng tôi. Tôi cứ nói với nó là tôi sẽ ổn cả và nó nên trở về Mỹ, nhưng nó không chịu nghe.
Một tháng sau cái chết của ba nó, tôi nhận thấy nó trở nên thân mật với tôi hơn. Nó chạm vào tôi và ôm tôi nhiều hơn và luôn quấn quít xung quanh tôi. Tôi nhẹ nhàng đón nhận sự chăm sóc của con mình khi nó thể hiện theo cách đó.
…
Nhưng 6 tuần sau khi chồng tôi chết, vào một buổi sáng ba tôi đến và nói về tương lai của tôi. Tôi nói với ông ấy giờ tôi là một góa phụ, chăm lo cho ba và con trai là bổn phận trong tương lai của tôi.
Ba tôi nói:
“Con nên chăm sóc con trai con nhiều hơn và nên tái giá đi”
Tôi ngắt lời ba tôi:
“Không đâu ba! Con không thể kết hôn với bất kỳ ai khác nữa! Xin đừng yêu cầu con chuyện này!”
Sau đó ông ta trở nên nhân nhượng hơn và bắt đầu giảng giải. Ổng cứ nói nếu tôi cần phải chăm sóc con tôi thì tôi cần phải tái giá. Tôi rất quan tâm đến những gì Ramesh đang nghĩ gì về chuyện tôi tái giá. Vì vậy tôi hỏi ba tôi. Ổng nói nó không chỉ phê duyệt mà nó chính là người gợi ý về chuyện đó.
Tôi hơi bị sốc khi biết rằng con trai tôi đề nghị tôi tái hôn. Suy nghĩ của tôi là Ramesh có thể cho rằng tôi là một gánh nặng cho nó và những hoạch định trong cuộc sống của nó.
Do đó tôi nói với ba tôi:
“Nếu mà Ramesh nghĩ vậy, được rồi, con cũng đồng ý!”
“Nó đâu rồi ba? ” – Tôi hỏi.
Ba tôi nói nó đi lên chợ mua một ít thực phẩm. Tôi thấy niềm hạnh phúc hiện trên gương mặt ông ta.
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy, điều này có nghĩa là con phải làm cho mình trở lại đoan trang để tìm kiếm chú rể tương lai hở ba?”
Ổng nói:
“Không! Ba đã chọn một người… con sẽ thích nó!”
Tôi rất ngạc nhiên!
“Ramesh có biết anh ấy không?”
“Có”
Cả hai đều lặng thing. Tôi cảm thấy bối rối trước những điều mà ba và con tôi đã âm thầm làm cho tôi để tôi được tái hôn. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã là một gánh nặng cho họ.
Sau một lúc tôi hỏi ba:
“À ba, bộ ba không định nói cho con biết ai là chú rể hay sao?”
“Biết nói sao đây? Con cũng biết nó mà”
Tôi lục lại trong đầu cố nhớ xem trong số những người tôi biết, ai là người đó.
Tôi bối rối, cảm thấy khó chịu, đành van nài ba tôi.
“Ba à, nói cho con biết là ai đi mà”
“Đó là Ramesh!”
“Ramesh nào?”
“Có bao nhiêu Ramesh mà con biết hở?”
Tôi đếm rồi nói:
“Cái tên Ramesh duy nhất mà con biết là con trai của con”
“Thì vậy, nó là chú rể của con”
“Thôi im đi ba! ” – Tôi ngắt lời ông.
“Đừng có giỡn với con… nói cho con biết đi”
Ông ta nói:
“Ba không giỡn chơi đâu! Ramesh là chú rể của con!”
“Cái gì? – Tôi kêu lên.
“Ramesh là con trai ruột của con mà, ôi Thần linh ơi!”
“Nó giờ đã là một người đàn ông trưởng thành rồi”
“Nhưng nó là máu thịt của con mà… làm sao con có thể… làm sao nó có thể?”
Cả thế giới quanh tôi như hỗn độn mờ mịt đi. Tôi không thể nào ngờ được điều này.
“Chính nó yêu cầu ba… nó muốn cưới con”
“Ramesh tự nó yêu cầu ba như vậy hả? Nó ngỏ lời với ông ngoại nó để cầu hôn với mẹ nó?”
“Đúng! Lúc đầu ba nghĩ nói đùa làm chuyện kỳ lạ. Nhưng sau một lúc ba thấy là nó có ý như vậy”
“Cái gì? Bộ nó tưởng là hợp pháp và đạo đức khi kết hôn với mẹ nó hay sao?”
“Có lẽ là trái đạo đức nhưng chuyện này là hợp pháp đó, con gái yêu của ba. Theo luật pháp thì nó có thể cưới con khi con là một góa phụ”
“Nhưng nó là con trai ruột của con mà? Làm sao mà ba lại chấp nhận chuyện này? Ngay cả nếu ba chấp nhận, con thì không hề nhé”
“Quá trễ rồi con yêu! Ba đã ký thỏa thuận rồi”
“Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?”
“Rằng ba sẽ để cho con kết hôn với Ramesh”
“Nhưng làm sao mà ba lại làm điều này? Con là mẹ nó và là con gái của ba”
“Nó không cầu xin ba như một đứa cháu. Nó cầu xin ba như một người cha của người con gái mà nó yêu”
“Rồi ba chịu ký giấy thỏa thuận! Thỏa thuận về cái gì? Nó có hứa tặng quà sính lễ cho con không?”
“Có”
“Là lễ vật gì vậy ba?”
Ông ta im lặng.
Tôi hỏi lại ba tôi một cách giận dữ.
“Một ít tiền” – Ba tôi lặng lẽ đáp lời tôi.
“Tiền? Thật tuyệt! Giờ ba bán con. Ba gả bán con gái vì một số tiền vô giá trị! Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu ba? ” – Tôi hét lên.
“500,000 Rupees” – Ông ta thì thầm.
Tôi bị sốc. Tôi không thể tin những gì tôi vừa nghe. Đó là một số tiền rất lớn. Tôi phải hỏi lại ba tôi lần nữa để chắc chắn là mình không nghe nhầm. Ông ta nói lại đó là 500,000. Thậm chí ba tôi còn nói:
“Nó nói nó sẵn sàng tặng thêm tiền nhiều hơn nữa”
Tôi không thể ngăn được niềm tự hào rằng mình kg hề là thứ đồ rẻ tiền.
“Ba muốn lấy thêm nếu ba muốn… phải vậy không? ” – Tôi rít lên.
“Bán con gái của ba cho cháu ngoại của ba”
Ba tôi không nổi giận. Ông ta nói:
“Coi kìa! Con trai con gửi tặng cho ba tiền để cầu hôn con. Dù gì thì con đã là một góa phụ! Và con lại luôn kề cận bên nó. Ba sẽ không gả cưới con cho một người lạ”
Tôi đáp:
“Vậy ra đó là tất cả những gì ba muốn nói! Ba định gả cưới con cho con trai ruột của con!”
“Có gì sai với chuyện kết hôn với con trai con? Con đã yêu thương nó. Giờ thì yêu nó như một người chồng”
Tôi gần như phát khóc.
“Ba là một người cha rất khắc nghiệt! Rất độc ác!”
Tôi chạy về phòng khóc òa lên, mặt tôi ướt đẫm nước mắt.
Tôi không biết mình khóc trong bao lâu. Tôi ngủ vùi đến chiều. Đến 5 giờ chiều tôi thức dậy và cảm thấy rất buồn bã ê chề.
Xuống dưới bếp làm đồ ăn tối, rồi tôi ăn và uống cà phê. Tôi nhìn quanh để tìm xem có ai không thì thấy chỉ có Ramesh đang ở trong nhà. Nó đang ở trong phòng của nó.
Tôi pha cà phê rồi bưng tới phòng nó. Tôi gõ cửa và bước vào trong. Nó đang ngồi trên giường đọc cái gì đó, ngẩng lên nhìn thấy tôi nó liền quay mặt đi.
“Cà phê cho con nè”
Nó cám ơn và lấy uống. Tôi ngồi bên cạnh nó.
Một khoảng yên lặng bao trùm.
Tôi không thể nhìn vào mặt nó. Không biết là tôi cảm thấy không ưa nó hay là thương nó nữa.
Tôi không thể giữ im lặng mãi được…
“Con muốn mua mẹ à? Mẹ ruột của con?”
“Con yêu mẹ” – Nó đáp, mắt vẫn nhìn vô cuốn sách.
“Đây là cách con thể hiện tình yêu? Bằng cách mua mẹ sao?”
“Con muốn gần gũi với mẹ hơn”
“Gần gũi hơn? Con muốn nói giống như tình nhân?”
“Đúng vậy”
“Mẹ là mẹ của con, ôi Thần linh ơi. Ramesh! Làm sao mà con lại nghĩ ra điều như vậy?”
“Bởi vì con yêu mẹ” – Nó vẫn không nhìn tôi.
Tôi đang mất đi sự tức giận, cứ tiếp tục nhấm nháp cà phê.
“Nhưng tại sao?”
Ramesh im lặng một lát rồi nói:
“Con biết mẹ sẽ là người mẹ nhàn rỗi chán chường. Con muốn được ở gần bên mẹ”
” Nhưng con có thể gần bên mẹ như một đứa con trai kia mà”
“Con biết. Rồi mẹ sẽ hỏi chuyện cưới vợ cho con”
“Vậy thì sao? Con có thể cưới vợ và chúng ta cùng sống gần bên nhau. Con sẽ có con và mẹ sẽ có thời gian rảnh rổi chơi đùa với chúng”
“Đúng nhưng con muốn cưới mẹ và có con với mẹ”
“CÂM MIỆNG LẠI ĐI! Ramesh, mẹ là mẹ của con!”
“Đó cũng là lý do mẹ à! Con muốn cưới mẹ!”
“Giờ con định nói là con ham muốn mẹ sao?”
Ramesh im lặng trong giây lát.
“Đúng! Đã lâu lắm rồi”
“Bao lâu? 1 Năm, 2 năm?”
“Gần như 5 năm rồi mẹ à”
Tôi suýt vấp té mặt vào ly cà phê. Thần linh ơi! Con tôi thèm muốn tôi đã 5 năm nay!
“Con làm mẹ thấy kinh tởm quá, Ramesh! Sao mà con lại có những ham muốn đó với mẹ ruột của mình chứ hả?”
“Bởi vì con yêu mẹ”
Sau đó nó không nói gì nữa. Nó đưa trả ly cà phê sau khi uống xong. Tôi cầm lấy rồi đi ra ngoài.