Hồi đó đang học lớp 11, được lệnh của gia đình em bắt xe đò về thăm quê. Nhà em ở Đồng Nai, còn quê thì ở Thanh Chương, Nghệ An.
Nói chung, mới học lớp 11 nhưng mà trình độ đi xe đò của em hơi bị cao. Đi từ Nam ra Bắc hay Bắc vào Nam dễ như đi lên chợ Lớn.
Sau khi về quê chơi gần chục ngày, thăm hỏi bà con lối xóm, bạn bè và gái gú xong em quyết định lên xe vào Nam. Lúc đó là 27 tết.
Các bác nào đi xe đò Nam Bắc nhiều chắc cũng có kinh nghiệm, tầm này mà vào Nam thì xe trống hoắc, chẳng có ai cả.
Ở quê em, muốn bắt xe đi vào Nam là phải xuống Vinh, đứng chờ ở chân cầu Bến Thủy.
27 tết, ở cầu Bến Thủy cũng chẳng có ai, chỉ có mấy tay xe ôm, mấy người bán hàng rong, vài thằng ma cô và một chị gái rất xinh.
Sau một hồi hỏi han, hóa ra chị cũng đang Nam tiến. Vậy là chung đường rồi.
Đánh giá tình tình hình lúc đó như sau: mặt khoảng 8,5 điểm, da 9,5 điểm, vòng 1 và vòng 3 em không sờ nên không biết. Nói chung là rất ngon lành.
Ok, sau một lúc chờ đợi thì xe cũng đến, biển số Thanh Hóa. A lê hấp!
Đang chuẩn bị lên xe, chưa kịp nói gì thì mấy thằng xe ôm và ma cô giựt cái ba lô của em, vác va li của bà chị nhảy tót lên xe.
Xe bắt đầu bon bon. Đến giữa cầu Bến Thủy chợt chạy chậm lại. 3 thằng ma cô tiến lại 2 chị em.
Bác nào mà bắt xe ở Vinh thì cũng biết, để bọn nó vác đồ lên xe thì thế nào cũng sẽ bị xin đểu. Mặt thằng nào cũng bặm trợn. Tụi nó đòi 2 chị em mỗi người 300 gọi là… tiền công vác đồ.
Lúc đó có 2 phương án: hoặc là xuống xe ở giữa cầu Bến Thủy, hoặc là nôn tiền cho tụi nó. Tất nhiên là bọn nhà xe không dám can thiệp.
Thôi thì của đi thay người vậy, em móc túi lấy tiền, chị cũng móc túi lấy tiền, mỗi người 300.
Sau vụ đó thì 2 chị em en bắt đầu cản thấy thân thiết hơn.
Xe tết nên cứ vù vù chạy, em và chị ngồi nói hết chuyện này đến chuyện khác. Cảnh vật hai bên đường loáng thoáng xuất hiện rồi lại mất đi. Chị kể, gia đình ép chị lấy một người cùng làng, hai bên chuẩn bị lễ cưới đầy đủ nhưng chị nhất quyết không chịu.
Không muốn lấy người mình không yêu, Chị mượn tiền rồi trốn gia đình vào Nam.
Xe vù vù chạy…
…
Đến khoảng tầm 7-8 giờ tối. Trời tối om om, đèn xe mờ mờ.
2 thằng lơ xe – 1 đầu trọc, 1 đầu không trọc tiến xuống chỗ 2 chị em. Thằng đầu trọc xách tai em đau điếng. Nó quát:
– Mày xuống phía dưới ngồi, để tụi tao nói chuyện.
Xe tết không có gì ngoài quất là quất.
Em lủi thủi xuống hàng ghế dưới ngồi, chả biết làm gì cả, bèn nhặt mấy trái quất rụng bóc ăn và nhìn lên.
Phía trên, 2 thằng lơ xe bắt đầu giở trò đồi bại. Chị chống cự quyết liệt.
Thằng đầu bình thường túm lấy hai tay chị, chân nó kẹp lấy đầu chị.
Chị vật vã.
Thằng đầu trọc cầm lưng quần của chị cố kéo xuống.
Chân chị đạp một cách tuyệt vọng.
Phía trên thằng kia cũng bắt đầu xé áo.
Làn da trắng mịn của chị bắt đầu lõa lồ.
Em thấy thương chị quá!
Bỗng nhiên! Xe giảm tốc độ đột ngột.
Thằng tài ở trên quát:
– Công an, công an… tụi mày
Hay thằng kia hoảng hốt thả chị ra, chồm lên phía trước.
Xe dừng hẳn. Thằng lơ nhảy xuống làm luật với công an.
Em mò lên ghế trên. Chị đang sửa lại áo quần. Tụi nó chưa làm được gì, chắc mới chỉ thấy được hàng.
Em ngồi xuống. Chị úp mặt khóc rưng rức.
Chả biết làm gì. Em vỗ lên vai chị mấy cái an ủi.
Xe chạy tiếp.
Tụi nhà xe vẫn ngồi ở trên nói chuyện rì rầm.
Đến khoảng 9-10 giờ tối. Xe chạy chậm và ghé vào một quán “cơm tù”.
Xe tranh thủ chạy tết nên tụi nhà xe giục 2 chị em xuống ăn nhanh để lên đường.
Chị chẳng ăn gì cả, chỉ ngồi nhìn.
Phở của quán cơm tù nó làm như kứt. Nuốt không nổi.
Quất nửa tô, em quẹt miệng rồi giục chị ấy lên xe ngồi cho ấm.
Bất chợt, Chị ấy nhìn em… đắm đuối, và nói:
– Thôi em lên xe đi, chị không lên đâu.
Hết hồn:
– Sao lại không lên xe hả chị?
– Thôi em cứ lên đi, chị ở đây sáng mai bắt xe đi tiếp, đi buổi đêm nguy hiểm lắm.
Em bắt đầu suy nghĩ và thấy thương, thấy lo cho chị.
– Chị mà không lên xe thì em cũng không lên xe đâu.
– Thôi em lên đi, em là con trai nên không sao đâu. Lên đi…
Sau một hồi vòng vo tam quốc thì 2 chị em quyết định ở lại để sáng mai bắt xe.
Tụi nhà xe chửi bọn em là đồ ngu, sau đó chúng lên xe chạy tiếp.
Các phần khác: 1 2