Dang he shui, bu zai liu
Dang shi jian ting zhu, ri ye bu fen
Dang tian di wan wu, hua wei xu you.
Wo hai shi bu neng he ni fen shou, bu neng he ni fen shou
Ni de wen rou, shi wo jin sheng
Zui da de shou hou
…
Khi núi bị bào mòn
Khi dòng sông thôi chảy
Khi thời gian ngày đêm chẳng còn phân biệt
Khi trời đất, vạn vật hóa thành hư vô
Thì ta vẫn chẳng thể chia xa nàng
Vẻ dịu dàng của nàng là nỗi mong đợi lớn nhất đời ta…
Ca từ này trong phim Hoàn Châu Cách Cách thỉnh thoảng vang trong tôi mỗi khi rảnh rỗi ngồi nghĩ về em – cô gái Trung Hoa lạ kì của tôi. Không phải vì ca từ, mà vì đây là những gì thỉnh thoảng em nghêu ngao. Tôi và em không tồn tại tình yêu, ca từ trên chẳng thể nào chỉ tôi và em được
Cái ngày đấy tôi hay đèo em về nhà, em ngồi sau, tôi hỏi em vu vơ về Hán học hoặc những gì liên quan. Em biết ít hơn tôi, chắc ngoài chữ Hán và nói tiếng Hán giỏi ra cái gì về Hán học em cũng thua tôi. Tôi hỏi em về núi, sông, về tình yêu, trai gái… Em trả lời tôi hồn nhiên bằng thứ tiếng Việt nhựa nhựa, nghe dễ thương hơn cả giọng con gái miền Tây, có lẽ điều này chỉ đúng với riêng tôi. Tôi thích nghe cái giọng là lạ đó. Có đôi lần em cao hứng, hát vu vơ, tôi nghe mà không hiểu.
Rồi tôi bảo em song ca, đương nhiên phải tìm một bài chung, mà ngoài Biệt Khúc Chờ Nhau ra đâu có bài nào nửa Việt nửa Trung để mà hát nữa. Em làm Triệu Vy, còn tôi hóa thân Đan Trường. Tôi với em được trận cười sảng khoái. Tôi còn nhớ tên tiếng Trung là “ching sheng sheng, yu meng meng” ( tạm dịch : tình sâu thẳm, mưa mịt mờ). Những lúc đó, không hiểu vì lí do nào, tới giờ vẫn in dấu trong tôi vô cùng rõ ràng.
Tôi nhớ ngày đầu tôi gặp em tại công ty tôi, em đi cùng chị đồng nghiệp người Việt. Lúc đó tôi không biết em là người Hoa, em có 2 má núm đồng tiền, cười mắt híp lại, trong hồn nhiên mà trong sáng lạ – như con người em mà sau này tôi biết. Tôi không để ý gì em, tập trung làm việc với chị khách hàng, lúc đó chỉ nghĩ cách vặt chút tiền để tiêu. Rồi trong khi đợi tôi làm việc, em cùng chị nói chuyện, nghe âm thanh lạ, tôi mới hỏi vài câu bắt chuyện.
– Em đi cùng chị là người Hoa ư?
– Uh, cấp dưới của chị đấy, xinh không em? (chị chém, sau này tôi mới biết, lương em cao gấp ba lương chị. Mà con gái Việt giờ ai cũng thích phóng đại về mình quá đáng, nhiều khi họ cũng không hiểu sao lại không dám nói thật về mình)
– Xinh bình thường, nhưng duyên quá chị
Tôi quay qua em, hỏi em rõ tiếng Việt không, tôi khen em duyên quá, rồi cười hỏi em có hiểu rõ nghĩa là gì không? Không phải trong từ duyên dáng đâu. Em trả lời tôi, có hiểu (em hay nói trống không, cũng không ai trách em cả vì em không hiểu như thế là khiếm nhã).
– Em nói thử anh nghe xem đúng không nào? – tôi cười nói.
– Là anh bảo em xinh à?
– Anh chưa bảo em xinh. Lát nữa anh mới bảo – tôi cười lớn. Em rất dễ khiến tôi cười.
Có vẻ em không hiểu rõ ý lắm, quay qua chị hỏi ý kiến, tìm trợ giúp. Rồi tôi với em nói chuyện thông qua chị. Em ít dùng tiếng Việt, dù trước học tiếng Việt thương mại, những gì em dùng chỉ là đọc hợp đồng và thỉnh thoảng chat không dấu, rất hiếm khi em phải nói.
Tôi không nhớ ngày đó nói với em tất cả những gì, chỉ nhớ lúc tôi hỏi
– Em dùng điện thoại ở Việt Nam là mạng nào vậy?
– Viettel – em nói nhưng giọng nhựa nhựa, tôi chẳng thể nào diễn đạt được qua cách đánh máy.
– Thế giống anh rồi, cho anh số nhé. Dám cho không em?
– Sợ gì mà không cho – em cười trả lời sau khi trao đổi gì đó với chị đồng nghiệp, chắc chị dịch lại em rõ hết nghĩa
Rồi tôi có số em, ngày hôm sau tôi chưa nhắn tin, sau nữa cũng không. Cuối tuần nằm rảnh rỗi, tôi duyệt lại danh bạ và nhắn cho em những tin đầu tiên
– Nhắn tin có dễ hiểu hơn nói chuyện trực tiếp không em? Em vẫn chưa quên anh chứ?
– Ah, em nhớ. Anh là người hôm trước xin số – em nhắn tin công nhận dễ diễn đạt hơn ( chắc như mình học tiếng anh, sinh viên đa phần chỉ hiểu khi viết ra, nói chuyện trực tiếp là ngáo ngơ vì không có kĩ năng nghe)
– Anh muốn làm quen, muốn rủ em đi chơi. Không biết em thấy thế nào?
– Nhưng anh là người lạ, em không biết gì về anh.
Cứ thế, những tin nhăn trao đổi qua lại, tôi với em rõ về nhau hơn.
Em đã có người yêu ở cùng công ty, cũng là người Hoa nhưng em không định cưới, và giờ thì chia tay rồi. Tôi nói tôi độc thân (đương nhiên là nói dối – gấu ơi! Anh xin lỗi). Tôi nói vậy để em gặp tôi, không muốn nói dối em, lần gặp đầu tiên tôi cũng chia sẻ nhiều thứ về tôi..
Tôi xin dừng chút nói ngoài lề. Ở TruyenSexVip.Com, không rõ mọi người thấy truyện sex hấp dẫn ở điểm nào, nhưng với tôi là những diễn biến bên lề, tôi đã không đọc những đoạn miêu tả làm tình từ rất lâu, chỉ háo hức làm sao để chuyện đó diễn ra. Có những chuyện lại hấp dẫn mặt tình cảm, ở lối hành văn. Như “Câu chuyện đời tôi”, hay “Chị Thủy hàng xóm”… nó nhẹ nhàng, nỗi buồn man mác từ đầu tới cuối truyện, cảnh sex ít, miêu tả đơn giản. Tôi có đôi lời, tôi viết không theo trình tự thời gian, chỉ là những gì đột nhiên hiện ra. Nên mong các bạn theo dõi lưu ý. Tôi xin cúi đầu cảm ơn.
…
Lần gần nhất tôi gặp em, mong là tôi vẫn gặp lại em, nên không muốn dùng từ lần cuối. Tôi hỏi em vì tò mò
– Anh là người thứ mấy em quan hệ vậy, make love ý – tôi sợ em không hiểu, phải giải thích tiếng Anh luôn, mà rất thường thế
– Ayda, anh hỏi làm gì? – em rất hay dùng từ ayda gì đó, em bảo người Hoa đều nói từ đó, cảm thán chứ chẳng có nghĩa gì.
– Ở Việt Nam đều hỏi nhau những chuyện này em ạ. Đây là phép tắc lịch sự với nhau thôi.
– Sao chưa ai hỏi em?
– Toàn người bất lịch sự, anh quên không nói em biết. Giờ người Việt thô lỗ khủng khiếp ấy
– 5 người – em cười trả lời, em biết tôi đùa em thôi
– Anh là người thứ 5 nhỉ?
– Vâng
Tôi ấn tượng em điểm đó, em thẳng thắn mà hồn nhiên quá. Tôi biết gái trung cũng như Việt, đều giả dối ghê tởm về những thông tin tình dục. Đi ăn rau tôi biết, như đuôi chuột ngoáy lọ mỡ, vẫn khóc um lên bắt đền tôi lấy em nó. Chắc rau cũng không nhớ ai lấy mất trinh nên gặp ai cũng bắt đền đại – đáng thương, cũng đáng giận vô cùng…
Tôi nói em đoán tôi quan hệ với bao nhiêu người rồi,
– Chắc nhiều lắm à anh?
– Em đoán thử đi
– 9 người
– Thêm số 0 nữa em ạ
– Anh quan hệ nhiều quá
– Số vào 0 đằng trước, em đoán giỏi quá. Phải thưởng thôi.
Tôi với em thường thế, bỡn cợt trêu đùa nhau. Có lẽ em thành thật nên bên em tôi thoài mái vô cùng, tôi cũng không phải giấu diếm gì về tôi..
Tôi cứ thắc mắc sao em mặc đồ lót đỏ suốt vậy, hóa ra ở bên em, cứ đến năm tuổi của mình thì phải vậy. Áo vú đỏ, quần lót đỏ, cả dây đeo cổ, lắc tay cũng đỏ hết.. thậm chí ngày làm tình đầu tiên với tôi cũng đỏ – ngày em gần hết kinh. @@. Kì lạ nữa là cả cái bao tôi đeo hôm đó cũng màu đỏ, lại hơi sần, có gai. Con bé hiệu thuốc chết toi, tống cho tôi loại dị thế mà tôi không để ý. Cũng không trách được, có lẽ thấy tôi đập chai, chân tay lóng ngóng, nghĩ là lát tôi với nó đi nhà nghỉ, nên đưa tôi loại nó ưa thích chăng?? Cũng chẳng rõ nữa…
Lần đầu tiên trời mưa, tối nhớ mưa to lắm, mưa đầu hạ, như trút, tới 8 rưỡi tối vẫn không tạnh hẳn, vài giọt thích thú vờn mặt người nên cứ rơi. Báo hại tôi với em, vào nhà nghỉ từ 4h đến 9h mới ra. Hôm đó về nhà tôi phải bò lên phòng, chinh chiến gần như không nghỉ, chân run lẩy bẩy suốt trên đường về.