Mặc quần jean, áo sơ mi, đeo giày tây đánh bóng lộn…
Thực ra đây chẳng phải cái phong cách ăn mặc của mình nhưng vì hôm nay phải đi dự một cuộc hội thảo nên đành chấp nhận!
Hội thảo hết thúc bằng một lời chúc, mọi người nhanh chóng bước chân ra khỏi khách sạn.
Mình thì cứ từ từ bước đi và suy nghĩ mông lung, khó hiểu sao mấy ông bà này lớn rồi mà còn chạy như con nít vậy?
Thôi kệ, mình cứ điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng và bình tĩnh bước xuống bằng cầu thang bộ, kệ họ bon chen cái cầu thang máy. Từ tầng 7 bước thật chậm từng bước xuống tầng 4, tâm trí mình vẫn dành hoàn toàn cho những thứ mà mình vừa nghe trông cuộc hội thảo về CNTT. Bước chân xuống tới tầng 3 thì mình nhận ra là trời đang lác đác mưa và đây cũng là lý do mà mấy ông bà kia đua nhau về trước…
Bước tới tầng cuối cùng thì mưa đã nặng hạt, những người cuối cùng ra khỏi khách sạn thì là những người có ô tô con đón tận nơi, chẳng sợ nắng mưa… haizz! Phải làm sao đây ta?
Người không thì cũng chẳng sợ đâu sẵn sàng chạy trong mưa ngay, nhưng đằng này mang theo em Laptop, nó mà có mệnh hệ gì sao mình sống nổi!
Thôi vậy, đành vào tiền sảnh ngồi trú tạm, tiện thể chém gió với mấy em Lễ Tân cho đỡ buồn!
Hôm nay, ăn mặc trông rất già dặn kèm theo cặp kính cận 2 điốp thành ra vào tất cả các em đều gọi mình là anh, dù mình biết mấy em này chắc chắn hơn mình ít nhất là 2, 3 tuổi…
Ờ, thì thôi, các em có lòng thì anh có dạ… mình cứ xưng anh em như xường!
Sau màn chào hỏi, mình biết là một em gần mình nhất tên Yến 19 tuổi, đến màn chém gió…
Mình: Thế em ở đâu? Anh nghe tiếng em không phải tiếng Hà Nội?
Em: Sao anh biết, em ở Thanh Hóa ra đây làm cơ!
Mình: Ừ, anh cũng đoán thế…(chém đấy) chắc em ra đây làm được 1 năm rồi nhở? (vì năm nay mới 19 tuổi mà)
Em: Vâng, em tốt nghiệp xong không thi ĐH, có người quen nên xin được việc ở đây luôn!
Mình: Một tháng thu nhập mấy trăm triệu hả em? (Hài)
Em nó cười và đáp lại: Anh giỡn, em một tháng chỉ 4 triệu thôi… (ọc, cũng cao rồi)
Mình: Vậy cũng khá rồi, anh lương tháng chỉ có 2 triệu…
Em: Ủa, em tưởng anh vẫn là sinh viên, đã đi làm rồi à? Nhìn mặt anh thư sinh vậy mà…
Mình: À, ừ, anh vẫn là sinh viên… 2 triệu đó là bà già gửi lên
Em: (Cười như điên, tay che miệng) Anh vui tính thật đấy! Cho em xin số điện thoại đi…
Mình (Khó hiểu? Vui tính và SĐT có liên quan gì đến nhau vậy trời?) : 0165.87.20.11x
Em: Em nháy máy anh luôn rồi đó ha!
Mình: Trong giờ làm việc cũng được sử dụng điện thoại hả em?
Em: Vâng… ai chả dùng hả anh!
Im lặng 2 phút, đến màn em nó tự tâm sự…
Em: Anh có người yêu chưa?
Mình: À, chưa, mẹ anh cấm yêu, anh còn zin 100%!
Em (lại cười) : Vậy à? Tưởng anh được yêu em giới thiệu cho mấy đứa làm ở đây, xinh lắm!
Mình (ặc ặc, clgt?) : Anh nói đùa thôi, chứ xinh như em đây, sao cần phải giới thiệu…
Em: Anh lại giỡn!
Mình (ơ mình nói thật mà) : Anh nói thật đó chứ? Em chắc xinh nhất đất Thanh Hóa mất…
Em: Cám ơn anh! Nhưng nếu em nói em chưa yêu ai, anh có tin không?
Mình (có vấn đề rồi, sao cứ nhắc tới cái này hoài): Ừ, cũng hơi khó tin đấy, nhưng anh sẽ cố tin…
Em (nhìn thẳng vào mắt mình, mặt hơi buồn) : Em không tin vào tình yêu sẽ đến với một người như em!
Mình: Sao em nói vậy? Em xinh, có công việc làm ổn định hơn nữa em rất dễ thương và dễ gần nữa!
Em: Cám ơn anh! Em làm việc ở đây nên phải như vậy thôi anh, em cũng ít nói lắm…
Mình nghĩ thầm con này có ý đồ gì không biết, từ nãy giờ nó nói nhiều ngang mình mà giờ tự xưng ít nói! Thật là khó hiểu… Thôi, em thích sao anh cũng chiều… trời vẫn mưa và anh cũng rảnh!