Tại một căn nhà nằm khiêm nhường trong ngõ nhỏ, nơi đó là mái ấm hạnh phúc của vợ chồng Tuấn và Hương. Hàng xóm chiều chiều như vui lây với họ trong niềm hạnh phúc đơn sơ, trong niềm hạnh phúc được quây quần bên nhau, niềm hạnh phúc trong tiếng ríu rít trẻ thơ.
Họ đều thuộc dân trí thức, công việc ổn định trong biên chế. Cơ quan mà Hương làm là một cơ quan nghiên cứu, công việc của Hương cũng chẳng đến nỗi vất vả cho lắm, thuộc diện sáng cắp ô đi chiều cắp ô về. Ngoại trừ những đợt đi thực tế cơ sở thì Hương phải xa nhà vài ngày.
Phòng Hương làm việc có 5 người, trong đó Hà là một người có thâm niên, có kinh nghiệm và lớn tuổi hơn cả. Được cơ quan giao phụ trách phòng để điều hành công việc.
Là một người thức thời nhưng thực dụng nên Hương đã biết lợi dụng tính mềm mại, nữ tính của người con gái để tranh thủ sự ưu ái tối đa của Hà. Một số chuyên đề Hương cũng lại là người chủ động để đề xuất, để làm chung đề tài với Hà.
Thế rồi, không biết có phải là định mệnh hay không ! Khi mà Hương giật giây để Hà sắp xếp Hương đi cùng Hà trong đợt đi thực tế cơ sở.
Nơi họ đến là một tỉnh trung du, là một cơ sở ươm giống cây trồng.
Điều kiện cơ sở nơi Hà và Hương đến còn quá nhiều khó khăn, thiếu thốn về ăn ở sinh hoạt, cũng như cán bộ nghiên cứu. Họ phải bắt tay vào làm trực tiếp với đề tài nghiên cứu của mình, họ được cơ sở sắp xếp cho ở ngay tại ngôi nhà dựng bên sườn đồi vừa làm phòng khách, vừa là nơi để nghiên cứu, nghỉ ngơi của nhân viên cơ sở.
Đêm trung du tĩnh lặng, cảnh sơn cước đắm chìm trong ánh trăng trung tuần thật thơ mộng, quyến rũ. Họ dạo bên nhau như một đôi bạn, như một cặp tình nhân để xóa đi, để quên đi cái cảm giác xa nhà, xa tiếng ríu rít trẻ thơ mỗi tối trong mái ấm gia đình bên chồng, bên vợ.
Bước chân vui, đưa họ xa dần ngôi nhà bên sườn đồi, họ đến bên thảm cỏ dưới ánh trăng, dưới rặng bạch đàn với tán lá nghiêng che. Họ ngồi lại, câu chuyện vui, đêm tĩnh lặng, đêm thanh vắng họ xích lại thật gần bên nhau.
Đêm thanh vắng, đêm tĩnh lặng, một trai, một gái ngồi bên nhau làm sao tránh khỏi lửa dục tình trào dâng.
Đặt tay lên bờ vai, Hà kéo Hương lại. Lửa dục tình của cô gái đang xoan, cái ý nghĩ thực dụng để Hương không một chút từ chối, không một chút phản kháng khi bờ môi Hà tìm bờ môi Hương. Nụ hôn đầu của họ kéo dài thật lâu, nụ hôn như ngộp thở, nụ hôn đưa họ vào quên lãng.
Hương đê mê ngả dần, ngả dần trên thảm cỏ, bờ môi họ vẫn quyện chặt với nhau.
Bên thảm cỏ, sau cái hôn đến ngộp thở là bàn tay Hà, bàn tay Hà mơn man trên bầu ngực săn cứng, trắng ngần đang lộ dần, lộ dần theo bàn tay Hà lần cởi những hàng khuy trong ánh trăng thanh, đêm miền sơn cước.
Trên thảm cỏ họ như quên lãng tất cả, họ đắm say bên nhau, bàn tay họ mơn man, vuốt ve, yêu chiều, bàn tay họ lần cởi những hàng khuy cho nhau. Dưới ánh trăng họ trở về nguyên vẹn dáng Adam và Eva lúc nào không biết nữa.
Trên thảm cỏ ấy, Hương đã trao cho Hà tất cả. Trên thảm cỏ ấy, lồn Hương đã ngậm chặt khúc dương vật căng cứng, mới lạ của Hà và trên thảm cỏ ấy, Hương đê mê như lả đi với đôi chân quắp chặt như muốn ôm trọn cả tấm thân Hà để đón nhận từ Hà với đôi tay tỳ trên bầu vú, với những nhịp nắc, nhịp giập, nhịp giã của sức trai đang thì sung mãn trước một thiên đàng mới.
Và đêm ấy, chỉ trên thảm cỏ ấy thôi. Vẫn nguyên vẹn dáng Adam, Eva có ánh trăng trung tuần rọi soi, Hương đã chiều Hà không giới hạn để khúc dương vật của Hà liên tục cương cứng, liên tục đón nhận cái khoái cảm đê mê từ sự cọ sát trong thành âm đạo, từ khe đôi bầu vú săn cứng, từ bàn tay, ngón tay mềm mại, từ đôi bờ môi xoe tròn, từ chiếc lưỡi gẩy trên đầu khất dương vật, từ đôi gò má hóp lại mút chặt khúc dương vật. Để đêm ấy, trên thảm có ấy, trong tận cùng âm đạo tử cung Hương, Hà đã phóng ra không phảỉ chỉ một lần lượng tinh khí sức trai đang kỳ sung mãn.
Đêm trở về khuya khi chia tay với thảm cỏ ấy, Hương đã chiều để trong miệng Hương, khúc dương vật Hà nhả ra những giọt khí cuối cùng, những giọt khí rây rớt, những giọt khí vớt vát … Trong buổi đầu họ bước vào cuộc ngoại tình … Một cuộc ngoại tình có lồng toan tính của Hương.
Tuấn đã lờ mờ nhận ra chuyện quan hệ không trong sáng của vợ.
Là dân trí thức nên Tuấn không ầm ĩ to tiếng. Tuấn muốn bằng một sự tinh tế để đưa ra lời nhắc nhở cảnh báo cho Hương.
Trong những lần ngồi nói chuyện vui cùng mọi người mỗi tối khi họ tụ tập tại nhà Tuấn, Tuấn đều tế nhị đưa ra lời cảnh báo bằng những câu chuyện vui, bằng những câu bình luận sự đời, và bao giờ trong lời cảnh báo của Tuấn cũng được Tuấn nhấn mạnh bằng một câu:
– Đi thì dễ, cặp bồ thì đơn giản nhưng làm sao để tính cửa về đây ? Đã bao giờ tính cửa về chưa ?
…
“Tính cửa về” khi cuộc tình qua đi, khi cuộc tình đã “No xôi chén chè”, khi cuộc tình vỡ lở. Lời Tuấn cảnh báo.
Bỏ ngoài tai những lời cảnh báo của Tuấn, Hương tiếp tục lao vào cuộc tình vụng trộm. Cuộc tình để Hương vừa thỏa mãn cái ham muốn đang xoan của người con gái, vừa để muốn kiếm cho mình một chút nhàn hạ trong công việc.
……
Cuối cùng Tuấn cũng tìm được cái tổ con chuồn chuồn, tìm được nơi mà Hương và Hà thường hẹn hò nhau để mây mưa, vụng trộm với nhau. Thật buồn đó lại chính là căn nhà của Tuấn và Hương ….
Chiều đó, lấy cớ đi thực tế cơ sở Hương lại đưa Hà về nhà, họ lại cùng nhau hưởng thú vui xác thịt ngay tại căn nhà của Hương.
Thong thả chờ cho họ bước vào cuộc mây mưa, Tuấn nhẹ nhàng lách cửa đi vào. Thật đau lòng, ngay tại căn buồng của Tuấn, một căn buồng với Tuấn là thiêng liêng, là hạnh phúc thì giờ đây Hương lại chọn làm sàn diễn của thú vui xác thịt cùng Hà. Sự xúc phạm, điều thiêng liêng đã làm Tuấn trầm tĩnh đến lạnh lùng, đến đanh lại. Thật nhẹ nhàng Tuấn lách cửa vào, trước mắt Tuấn là Hương và Hà, cả hai đều nguyên vẹn dáng Adam và Eva với những vũ điệu vần vũ, mây mưa….
Một ánh đèn Flash máy ảnh lóe lên, cả hai như trời trồng, đều há hốc mồm khi thấy trước mắt họ là Tuấn:
– Tuyệt vời ! Tuyệt vời quá phải không ? Vừa nói Tuấn vừa tiến đến một chân đứng dưới đất, một chân dẫm lên bộ quần áo họ vứt vội cuối giường.
Câu nói đanh gọn của Tuấn đưa họ về với thực tại, họ nhả nhau ra, luống cuống theo bản năng họ tìm quần áo.
– Cứ để nguyên, quần áo cũng thế mà thôi ! Cái này đã nói hộ tất cả rồi ! – Tuấn giơ chiếc máy ảnh lên cùng với một lời đanh gọn.
– Em chót dại ! Em xin anh tha cho em – Cả hai cùng như thốt lên một lượt với một giọng lắp bắp đến run rẩy.
– ….
– Em xin anh tha cho em ! – Cả hai lại lắp bắp
– Bây giờ thích kiểu gì đây ? Ầm ĩ hay nhẹ nhàng ?
– Em xin anh tha cho bọn em ! Anh bảo gì em xin nghe – Cả hai lại cùng lắp bắp với một khuôn mặt đầy đớn hèn, sợ sệt.
– Vậy thì cả hai cùng ký vào tờ giấy này !
Tuấn đưa cho họ tờ giấy mà Tuấn đã chuẩn bị sẵn. Sự khiếp sợ đã làm cho họ mất hết lý trí, họ chưa đọc hết nội dung Tuấn viết đã vội ký ngay vào tờ giấy, rồi đưa cho Tuấn.
Đút tờ giấy vào túi, vẫn âm điệu trầm tĩnh đến lạnh lùng. Tuấn tiếp:
– Bây giờ cho mọi người chọn một trong hai cách: Một là thông báo chuyện này cho cơ quan và cho người vợ của anh biết …
– Em xin anh đừng báo cơ quan … Tha cho em … Giọng Hà van lơn.
– Cách thứ hai là trong vòng một năm ngày nào anh cũng phải đưa cho vợ tôi một trăm ngàn và vợ tôi sẽ là người đi mua phở sáng cho con tôi … Tùy mọi người chọn. – Giọng Tuấn vẫn chậm trãi lạnh lùng.
– Em xin anh đừng báo cơ quan. – Một lần nữa Hà lại van xin.
– Vậy thì viết cam kết đi.
Tuấn đưa cho họ tờ giấy và cây bút.
Cất tờ giấy vào túi, Tuấn quay ra vẫn với sự trầm tĩnh đến lạnh lùng:
– Bây giờ thì mọi người tự giải tán và cam kết này được thực hiện từ ngay ngày mai.
Bỏ mặc họ đó, Tuấn ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng đến khiếp đảm của họ.
Buổi sáng hôm sau Hương cứ lúng túng quanh quẩn ra vào. Tuấn chủ động nhắc:
– Cô đi mua phở cho con đi !
Bát phở được Hương mua về cho đứa trẻ. Quay về phía đứa con, Tuấn nhắc
– Con cảm ơn mẹ đi ! Cảm ơn mẹ đã cho con ăn phở !
Đứa trẻ ngoan ngoãn nói theo lời người cha.
Lời đứa trẻ thật trong trẻo vô tư, nào đã biết gì đâu ! Nhưng với Hương, lại là một mũi dao, mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, một trái tim đang rỉ máu.
Thế rồi ngày nào Hương cũng phải đi mua cho con bát phở và nhận từ lời đứa con thơ dại câu nói “Con cảm ơn mẹ đã cho con ăn phở” trước mặt người cha.
Hương ngày càng tiều tụy, tiều tụy trong đau khổ, tiều tụy trong nhục nhã, trong ê trề, trong sự rẻ rúng của người chồng.
Chẳng cần đến một năm, chỉ hơn một tháng sau thôi, trong ngôi nhà ấy chẳng còn nữa, tiếng cảm ơn trong trẻo mà là tiếng khóc, tiếng khóc bên quan tài người mẹ của đứa trẻ.
Chiều ảm đạm, hàng xóm tiễn đưa Hương trong nỗi buồn man mác, một nỗi buồn pha chút thương hại cho người thiếu phụ trẻ, sớm vội ra đi bỏ lại đứa con thơ, bơ vơ nơi trần thế.
Còn Hà sau cái chết của Hương cũng xin cơ quan đi biệt phái một tỉnh thật xa, bỏ lại gia đình, bỏ lại nơi một thời hạnh phúc.